Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 624: Chương 624: Càng xấu càng tốt (1)




Tần Quân híp mắt, trong cuồng phong hoa văn tử diễm giữa trán vặn vẹo điên cuồng khiến hắn càng tà mị, biểu tình kiên nghị tôn thêm nét lạnh lùng tựa vị thần.

Tần Quân thầm nghĩ:

- Chưởng pháp thật bá đạo!

Ngẫm lại Như Lai Phật Tổ lật tay ấn làm Tôn Ngộ Không từ chín tầng trời rớt xuống trần gian, không thể động đậy. Tần Quân không biết nó có giống chưởng pháp này không nhưng rất giống nhau, đều cực kỳ bá đạo.

Lòng Huyền Thanh kinh hoàng còn hơn Tần Quân, trong giới trẻ gã dựa vào Như Lai Phật Chưởng hoành hành bốn phía, chưa từng gặp ai trong đám người trẻ tuổi có thể cứng rắn đỡ được. Tần Quân là người đầu tiên.

Huyền Thanh chưa đánh với Đông Phương Cực, Tiểu Ma Quân, trong Tây Vực gã là thiên tài số một.

Tần Quân lắc người lao vào ánh sáng chói lòa, cuồng phong còn đang rít cao. Tần Quân đến trước mặt Huyền Thanh đâm ra nhát kiếm chém vào bả vai Huyền Thanh, hỏa hoa bắn ra.

Tần Quân ngạc nhiên khẽ kêu:

- Ủa?

Người Huyền Thanh có màu vàng như kim Phật.

Thân thể Kim Cương Bất Hoại!

Mặt Huyền Thanh lộ nét tức giận vỗ chưởng vào Tần Quân, hắn nhanh chóng vận chuyển Bất Diệt Thánh Thể đệ tam trọng Kim Cương Bất Hoại, ngoài người hắn cũng nhiễm màu vàng.

Keng!

Như hai thỏi vàng đập vào nhau phát ra tiếng trầm đục, Huyền Thanh xoe tròn mắt.

Tần Quân không biết Kim Cương Bất Hoại của Phật Môn và Bất Diệt Thánh Thể có giống nhau hay không, nhưng bị Huyền Thanh vỗ chưởng làm hắn rất đau.

Bất Diệt Thánh Thể là pháp luyện thể thượng cổ do Tiểu Ly dạy cho hắn, có lẽ được dạy rộng rãi trong long tộc, so về nội tình của Như Lai Phật Môn thì kém hơn chút.

Trong lúc suy nghĩ lung tung Tần Quân bắt đầu vận chuyển Trận Đạo Bí Tự.

Thiên Cương Tam Thập Lục Biến Nghịch Tri Vị Lai và Trận Đạo Bí Tự cộng lại thì khỏi đánh nữa.

Không chỉ tiên tri động tác giây sau của kẻ địch còn có thể nhìn ngó suy nghĩ trong lòng, miễn cách biệt thực lực không lớn thì rất khó thua.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tần Quân và Huyền Thanh như người bằng vàng đánh túi bụi trên trời. Tần Quân cầm Thất Tinh Kiếm cực kỳ sắc bén, rất nhanh cắt rách da vàng của Huyền Thanh, máu ứa ra. Thân thể Kim Cương Bất Hoại của Huyền Thanh mạnh hơn Tần Quân một phần, lực lượng chỉ có hơn chứ không kém, bị gã vỗ trúng không dễ chịu gì, khóe môi hắn chảy máu.

Vì tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu nên Tần Quân không sử dụng Tam Muội Chân Hỏa, pháp ngoại phân thân, ba mươi lăm loại thần thông Thiên Cương khác. Vì nếu dùng thần thông khác sẽ cho Huyền Thanh về chầu trời ngay.

Dương Tiễn cười khẽ:

- Bệ hạ biết nhiều thứ thật.

Kim Thiền Tử đứng bên cạnh gật đầu, nhưng chân mày luôn nhíu chặt.

Những người khác chìm trong rung động, phong cách chiến đấu của Huyền Thanh và Tần Quân quá cương cường, dễ kích thích máu nóng trong nam nhân.

Bùm!

Tần Quân chịu một chưởng của Huyền Thanh, hắn xoa ngực cười mắng:

- Hòa thượng nhà ngươi sức mạnh thật.

Huyền Thanh ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, biểu tình dường như ăn Tần Quân gắt gao. Mặc dù Thất Tinh Kiếm sắc bén nhưng thân thể Kim Cương Bất Hoại của gã có năng lực tự lành rất mạnh, Huyền Thanh còn khỏe như vâm.

Tần Quân bỗng bứt một cọng tóc thổi nhẹ.

Tần Quân thổi cọng tóc của mình chớp mắt biến ra một người khác cũng cầm Thất Tinh Kiếm.

Pháp ngoại phân thân của Tôn Ngộ Không biến thái nhất là có thể nhân bản pháp bảo, tạm thời Tần Quân không biết bản sao có thể phát huy hết công hiệu không, vì hắn còn đang lần mò cách vận dụng pháp ngoại phân thân.

Thấy lại có thêm một Tần Quân làm Huyền Thanh nhíu chặt mày.

Thiên tài Tây Vực, Nam Vực đứng ở phía xa trợn mắt há hốc mồm, đây là phép thuật gì vậy? Chẳng lẽ đơn giản là thủ thuật che mắt?

Hai Tần Quân cùng cười hỏi, giọng hòa cùng một chỗ nghe hơi kỳ dị:

- Phật Môn Tây Vực luôn cho rằng trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình đúng không?

Huyền Thanh không hiểu tại sao Tần Quân hỏi như vậy, trầm giọng nói:

- Kẻ làm ma khó giữ bản tâm, thường làm chuyện độc ác hại người. Vì thiên hạ thương sinh phải diệt trừ.

Tần Quân cười to bảo:

- Hay cho câu vì thiên hạ thương sinh!

Tần Quân cùng pháp ngoại phân thân lao hướng Huyền Thanh, cùng cầm Thất Tinh Kiếm, tốc độ siêu nhanh mũi kiếm rạch không trung, kiếm quang hoa mắt. Huyền Thanh giật bắn người vội né sang bên.

Tâm tình Tần Quân rất khó chịu, vì Tang Lương cho rằng hắn bị tà ma đoạt xá, nguyên Phật Môn thù hắn, lần trước còn phái bốn cường giả Kim Tiên cảnh vây giết hắn. Khi đó Tần Quân không có cường giả Thái Ất cảnh, có thể nói là dồn hắn vào chỗ chết.

Tang Lương đã xếp Tần Quân vào danh sách phải giết, Như Lai thì chưa biết thái độ thế nào. Theo như Tần Quân hiểu biết Phật Môn Tây Vực thì Kim Tiên cảnh không đáng gì trong Phật Môn Tây Vực. Với địa vị, thực lực của Như Lai chắc không biết việc này.

Hai Tần Quân cùng tấn công làm Huyền Thanh không kịp trở tay. Nếu được thì Tần Quân rất muốn dùng số người gấp mấy chục lần nghiền áp Huyền Thanh, nhưng hắn không muốn lộ ra quá nhiều.

- Grào!

Long khí bay ra, Huyền Thanh càng thảm, tương đương với một chọi ba, còn đụng phải biến thái như Tần Quân.

Trong phút chốc Huyền Thanh bị vây công chịu trận, chỉ có thể dựa vào cơ thể Kim Cương Bất Hoại cứng rắn đỡ. Rất nhanh Huyền Thanh bị đánh hộc máu, ba người lao nhanh xuống mặt đất.

Đùng!

Tần Quân chém một nhát kiếm gồng hết sức vào bả vai Huyền Thanh, máu phun ra, gã đau đớn nghiến răng, cơ bắp phồng to nổi gân xanh. Huyền Thanh tức giận trừng Tần Quân, nhưng cơ thể không kiểm soát được rơi xuống dưới, mất cân bằng.

Không cam lòng!

Huyền Thanh tràn đầy không cam lòng, Như Lai Phật Chưởng mà gã tự hào bị Tần Quân một kiếm phá bỏ, thân thể Kim Cương Bất Hoại giữ mạng thì không có chút sức chống cự. Niềm kiêu hãnh của Huyền Thanh tan nát.

Huyền Thanh chợt nhớ Phật Tổ từng nói ngoài người có người, gã tin điều đó nhưng không tin trong giới trẻ có người như vậy.

Đến Quan Thiên Giới, Huyền Thanh mãi không có cơ hội gặp Đông Phương Cực, Tiểu Ma Quân, cộng thêm trăm trận trăm thắng khiến gã tràn trề lòng tự tin đến gần như tự phụ.

Đáng tiếc cuối cùng Huyền Thanh thua dưới chân Tần Quân.

Hai Tần Quân cuồng cười nói:

- Ngươi còn kém xa lắm!

Hai Tần Quân cùng vung kiếm chém, Huyền Thanh cảm giác lực lượng không thể ngăn cản từ trên trời giáng xuống.

Ầm!

Huyền Thanh như đạn pháo đập xuống phế tích, bụi mù lên cao trăm trượng, đất rung bần bật.

Khoảnh khắc vừa rồi Tần Quân sử dụng thần thông Trảm Thiên, tuy chỉ có một phần năm lực lượng vẫn đủ cho Huyền Thanh ăn hành.

Đám thiên tài Tây Vực ở phía xa há hốc mồm nhìn, ngây người nửa ngày.

Huyền Thanh gần như vô địch trong lòng họ đã thua? Còn bị một tiểu tốt vô danh bọn họ không quen đánh gục?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.