Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 625: Chương 625: Càng xấu càng tốt (2)




Tần Quân nhanh chóng thu về pháp ngoại phân thân, bởi vì hắn phát hiện hơi thở của Huyền Thanh yếu ớt hấp hối.

Kim Thiền Tử bay đến, tay phải vung lên, cát bụi tan biến. Huyền Thanh nằm hấp hối trong hố, cố mở mắt ra nhìn Tần Quân ở trên trời, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

Tần Quân nhướng mày mỉm cười hỏi:

- Như thế nào? Ngươi muốn cứu hắn?

Nụ cười của Tần Quân lạnh băng khiến người nhìn thầm sợ hãi.

Dường như Dương Tiễn nhận ra điều gì, nheo mắt nhìn Kim Thiền Tử chằm chằm, sát ý thoáng qua làm Kim Thiền Tử cười khổ.

Kim Thiền Tử cười nói:

- Ta làm sao dám cứu hắn, nhưng nghe bệ hạ mới rồi nói chuyện dường như có mâu thuẫn với Phật Môn Tây Vực?

Kim Thiền Tử rất cảm kích Như Lai, kính sợ Phật Môn, nhưng gã không ngu trung. Kim Thiền Tử có tín ngưỡng của mình, ước mong thiên hạ thương sinh thái bình. Đi theo Tần Quân nhiều ngày, Kim Thiền Tử thấy hắn nhẹ tay với các thí sinh, những người bị hắn giết đều là vì giở chiêu trò hoặc tuyên bố không chết không ngừng. Kim Thiền Tử đứng ở góc độ của Tần Quân có thể thấu hiểu hắn, nay gã không phải người của Như Lai Phật Môn mà là thuộc hạ dưới tay Tần Quân, gã đã sớm định vị mình.

Trong vô hình Kim Thiền Tử tin tưởng Tần Quân có thể cứu nhiều người hơn, gã có thể theo đuổi thế giới hòa bình mơ hồ xa tầm với.

Tần Quân cười tủm tỉm hỏi:

- Sau đó thì sao?

Quỷ mới tin ngươi.

Kim Thiền Tử gãi đầu cười nói:

- Sao không ép hỏi nội tình của Phật Môn Tây Vực? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Tần Quân ngẫm lại thấy có lý, hắn hiểu biết Phật Môn Tây Vực gần bằng không.

Tần Quân cười nói với Dương Tiễn:

- Phong pháp lực của hắn lại giùm trẫm.

Dương Tiễn gật đầu, lắc người đến gần Huyền Thanh.

Tần Quân cười cười nhìn Kim Thiền Tử, vẻ mặt của gã càng bất đắc dĩ, gã biết mình bị hắn nghi kỵ. Hết cách, đổi lại gã làm Tần Quân cũng sẽ như vậy. Kim Thiền Tử không lo lắng, gã tin Tần Quân không phải loại người lạm sát vô tội, sẽ không vì chút nghi ngờ mà bài xích gã. Huống chi ở trong Quan Thiên Giới Tần Quân còn cần sức mạnh của Kim Thiền Tử.

Tần Quân tìm đến thiên tài Tây Vực khác, lần lượt đánh bại bọn họ vì nhiệm vụ xưng vua Quan Thiên.

Chớp mắt nửa ngày qua nhanh.

Tần Quân nhìn Huyền Thanh nửa quỳ dưới đất, mặt lạnh lùng hỏi:

- Ngươi thật sự không nói?

Tần Quân thầm bực bội, ép hỏi Huyền Thanh nửa ngày nhưng gã không khai cái gì. Thiên tài Tây Vực khác một nửa chạy trốn, một nửa bị Tần Quân giết, người chết toàn là loại xương cứng không khuất phục.

Mặt Huyền Thanh đẫm máu hừ lạnh, không chịu nhả ra:

- Hừ!

Tần Quân đảo tròng mắt, cười sai khiến Kim Thiền Tử đứng cạnh mình:

- Đi bắt con man thú cái, càng xấu càng tốt.

Kim Thiền Tử nghi hoặc nhìn Tần Quân:

- Man thú cái?

Những người khác cũng khó hiểu.

Tại sao phải càng xấu càng tốt?

Tần Quân cười bí hiểm, nên tung tuyệt chiêu.

Trước kia Tần Quân rút trúng Lục Tà Mãng Long Độc nang, mãi không có cơ hội sử dụng, giờ có thể dùng. Thứ đó khiến người đánh mất lý trí rơi vào dục vọng không thể thoát ra.

Làm chính nhân quân tử Tần Quân sẽ không dùng nó với nữ nhân, còn nam nhân thì . . .

Cho hòa thượng Huyền Thanh nghiêm nghị cùng một con man thú . . .

Không được rồi, hình ảnh quá đẹp không thể tưởng tượng nữa.

Tần Quân không chịu giải thích, Kim Thiền Tử đành gật đầu rời đi:

- Được!

Kim Thiền Tử đang suy xét có nên bắt con man thú nhỏ yếu không, gã không biết rằng làm vậy ngược lại hại Huyền Thanh. Nếu bắt man thú mạnh không chừng cho Huyền Thanh kết thúc sớm.

Rất nhanh Kim Thiền Tử khiêng con heo rừng siêu khổng lồ trở về. Con heo mọc lông đen như kim thép, hai răng nanh gấp khúc sắc bén. Miệng nó sùi bọt mép, mắt trợn trắng hiển nhiên đã xỉu.

- Cái này . . .

Tần Quân trợn mắt há hốc mồm, muốn đùa chết Huyền Thanh sao?

Huyền Thanh nửa quỳ dưới đất hừ lạnh nói:

- Hừ! Muốn giết muốn chém tùy tiện, tìm một con man thú đến cũng vô dụng!

Tần Quân câm nín. Đại huynh đệ, ngươi xác định ngươi có thể chịu đựng được sao?

Rầm!

Kim Thiền Tử ném heo rừng xuống đất làm bụi bốc lên cao mấy trượng, đủ biết heo rừng nặng khủng khiếp.

Tần Quân quay đầu nhìn ngọn núi cách không xa, cười nói với Dương Tiễn:

- Ngươi có thể đào một hang núi sau đó giam cầm nguyên ngọn núi, khiến hắn và heo rừng không thể trốn ra?

Dương Tiễn ôm thắc mắc gật đầu, đi hướng ngọn núi gần đó. Những người khác hoang mang nhìn Tần Quân, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Tần Quân nhìn Kim Thiền Tử, cười nói:

- Ngươi đúng là thần trợ công, chuyên hố đồng đội.

Kim Thiền Tử không hiểu ra sao. Ta hố ai?

Khuôn mặt Huyền Thanh ngạo nghễ như anh hùng can đảm, hừ mũi:

- Muốn nhốt ta cùng con heo rừng hành hạ ta? Ta nói cho ngươi biết, dù có lăng trì ta thì ta sẽ không làm trái ý chí của Phật Tổ!

Huyền Thanh hào hùng như chiến sĩ chính nghĩa sắp chịu chết, Tần Quân thì là nhân vật phản diện.

Ê này! Là các ngươi chủ động chọc vào trẫm, giả bộ bị uất ức làm chi!

Tần Quân cười tà móc một bình bạch ngọc ra, chất độc Lục Tà Mãng Long đủ cho hắn dùng nhiều lần, có thể khiến cường giả Chân Tiên không chịu nổi. Sau này hận ai thấu xương có thể cho người đó cực lạc rồi chết.

Huyền Thanh nhìn bình bạch ngọc trong tay Tần Quân, mặt càng khinh thường. Gã sợ độc sao? Gã đã lạy ba cái tuyên thề trước mặt Phật Tổ, bỏ qua thân thể, chỉ có lòng Phật.

Rất nhanh giọng Dương Tiễn vọng lại:

- Được rồi!

- He he.

Tần Quân một tay xách Huyền Thanh đến ngọn núi, Kim Thiền Tử kéo heo rừng theo sát.

Thiên tài Nam Vực theo sau, bọn họ tò mò Tần Quân định làm gì.

Hình ảnh tiếp theo khiến bọn họ cả đời khó quên, từ tận đáy lòng sợ Tần Quân.

Tần Quân đến trước hang núi kêu Kim Thiền Tử ném heo rừng vào trong, hắn bóp miệng Huyền Thanh nhỏ một giọt chất độc Lục Tà Mãng Long vào.

Huyền Thanh giận dữ cười nói:

- Hừ! Ngươi muốn dựa vào thuốc độc hành hạ ta? Làm vậy chỉ càng khiến ta kiên cường, lòng Phật càng vững vàng. Chờ khi ta thành Phật sẽ cho ngươi xuống A Tì Địa Ngục!

Ngươi thành Phật? Sau khi xong việc ngươi sẽ không muốn thành Phật!

Tần Quân cười lạnh, những người khác tò mò chất độc xanh lè đó là gì.

Dương Tiễn, Kim Thiền Tử cau mày, bọn họ dùng thần thức quét qua nhìn thấu độc tính trong chất độc, sao cảm giác . . .

Tần Quân mặc kệ bọn họ biểu tình quái dị, hắn xách Huyền Thanh biểu tình kỳ lạ đi vào hang núi, ném người xuống.

Tần Quân hào hùng nói:

- Phong núi!

Khóe môi Dương Tiễn co giật do dự hỏi:

- Lông của con heo rừng đó rất sắc bén, làm vậy có được không?

Dương Tiễn lo Huyền Thanh hưng phấn quá bị đâm thủng lỗ chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.