Tần Quân phất tay:
- Người ta có thân thể Kim Cương Bất Hoại, cực kỳ hung mãnh.
Kim Thiền Tử mấp máy môi cuối cùng xoa trán thở dài.
Sớm biết như vậy gã không dám mở miệng xin cho Huyền Thanh, dù Huyền Thanh có lòng Phật cứng đến đâu thì sau ngày hôm nay sẽ suy sụp.
Kim Thiền Tử thầm cảm thán:
- Ài, tiếc một hạt mầm tốt.
Kim Thiền Tử nhìn ra Huyền Thanh có thiên tư xuất sắc, dù không bằng Tần Quân cũng là ngàn năm hiếm gặp. Vì Tần Quân là yêu nghiệt vạn năm khó gặp, hắn không có tính tự phụ của thiên tài tuyệt thế, còn không có lằn ranh giới hạn, chuyện gì cũng dám làm.
Thời gian chậm rãi trôi.
Trong hang núi, Huyền Thanh đang phải chịu hành hạ không phải con người chịu được. Huyền Thanh ngồi khoanh chân dưới đất, da toàn thân nóng bỏng bốc khói, hai tay siết chặt cà sa, nghiến răng nghiến lợi, cơ bắp căng cứng, nổi gân xanh như ma thú sắp phát cuồng.
Heo rừng đang hôn mê cũng không kiềm được run run.
Huyền Thanh rít qua kẽ răng:
- Đáng ghét! Dám hạ độc đó cho ta!
Huyền Thanh gằn từng chữ tràn đầy sát ý, gã nhìn con heo rừng cái trong góc không kiềm được lòng nóng hừng hực, càng lúc càng càng cháy bỏng khiến gã sắp cuồng điên.
Không thể phá giới!
Quyết không thể!
Huyền Thanh bản năng giơ lên tay phải định tự sát, nhưng không xuống tay được. Tưởng tượng Tần Quân ở bên ngoài cười nhạo là Huyền Thanh căm hờn điên cuồng, gã không thể bỏ qua cho hắn!
Tuyệt đối không!
Nghĩ vậy Huyền Thanh bắt đầu vận công, hy vọng khắc chế tà độc trong người. Nhưng càng áp chế nó càng mãnh liệt.
Đặc biệt heo rừng đưa mông đối diện Huyền Thanh, con người khi đánh mất lý trí thì chuyện gì cũng làm được.
Một nén nhang qua nhanh.
Tần Quân chờ mất kiên nhẫn, lẩm bẩm:
- Chắc không phải đã tự sát đi?
Ám Lãng tò mò hỏi:
- Bệ hạ đã hạ độc gì cho hắn?
Những người khác dào dạt hứng thú nhìn Tần Quân, bọn họ muốn hỏi lâu rồi, trong lòng như bị mèo quào.
Tần Quân lắc đầu nói:
- Phật nói không thể nói.
Trong lòng Tần Quân cũng rất sốt ruột, hắn tưởng tượng nhiều cảnh nhưng vở kịch mãi chưa bắt đầu, khiến người rất buồn bực.
Không lẽ Huyền Thanh bị bất lực?
Chợt một tiếng gào thét vô cùng thê thảm vọng ra từ hang núi:
- A!!!
Còn có tiếng heo rừng rống, nguyên ngọn núi rung bần bật. Tần Quân trợn mắt há hốc mồm.
Ôi chao, sao bỗng kịch liệt thế?
Tần Quân nuốt nước miếng. Những người khác nhìn nhau, rất muốn biết Huyền Thanh và heo rừng ở trong hang xảy ra chuyện gì.
Kim Thiền Tử vội ngồi xuống lẩm bẩm niệm kinh, không dám suy nghĩ nhiều.
Dương Tiễn cười bất đắc dĩ:
- Chiêu này đúng là ác, nhưng thú vị.
Dương Tiễn cười hơi tà ác.
Đám người tò mò vươn thần thức quét hang núi, sau đó giật nảy mình rồi lặng im.
Nữ nhân nếu nhìn thấy sẽ khóc, có lẽ đây là thảm kịch trần gian nam nhìn thấy sẽ im lặng, nữ nhìn thấy sẽ khóc ròng.
Tiếng gầm gừ của Huyền Thanh không ngớt, dường như hơi đau đớn. Tần Quân rất đồng tình gã, lông của con heo rừng đó như kim thép, đâm vào người chắc rất đau.
Tần Quân khẽ thở dài:
- Ài, nếu ngươi sớm khai ra thì đã không chịu hành hạ như vậy.
Vẻ mặt Tần Quân tràn đầy thương hại và bất đắc dĩ, như lo cho chuyện đời muôn màu, rầu lo thay cho thiên hạ.
Khóe môi Kim Thiền Tử co giật, đổi lại Đường Tăng sau khi đầu thai chắc chắn không nhịn được trở mặt với Tần Quân ngay.
Tiếng rống đau đớn của heo rừng, tiếng gầm như dã thú của Huyền Thanh phủ lớp kinh dị lên thiên địa, thời gian trôi nhanh.
Chất độc của Lục Tà Mãng Lòng và cơ thể Huyền Thanh cứng rắn khiến trận đại chiến kéo dài không ngừng.
Tần Quân thường vươn thần thức ra rình, sau đó mắng:
- Súc sinh!
Câu này không phải mắng heo rừng.
Thời gian không chỉ chậm với nhóm Tần Quân, cũng là giày vò Huyền Thanh trong hang núi.
Nghe tiếng Huyền Thanh và heo rừng làm đám thiên tài Nam Vực rất xấu hổ.
Thật kỳ cục!
Tu sĩ nhân tộc và yêu tộc thường hay có mấy câu chuyện liên nhân tuyệt đẹp, nhưng đa số là đại yêu đã biến hình người chứ không phải man thú.
Trong man thú ít có biến hóa, man thú mạnh hơn thân thể yêu thú, đương nhiên khả năng biến hình cũng kém cỏi hơn.
Ông trời luôn đóng một cánh cửa của ngươi, hoặc đóng luôn cả hai cánh.
Qua hai canh giờ rốt cuộc gió êm sóng lặng.
Tần Quân nhìn đám thiên tài đỏ mặt, dặn dò:
- Các ngươi đừng nếm thử bậy, không tốt.
Đám thiên tài tức giận phản đối:
- Làm gì có!
- Không thể nào!
- Đánh chết ta cũng sẽ không đè con heo . . .
- Quá nhục nhã!
Phản ứng quá độ như bị Tần Quân giày xéo, biểu tình xấu hổ làm hắn không biết nên nói cái gì.
Tần Quân liếc Kỳ Tà, cười nói:
- Mang hắn ra đây.
Chất độc Lục Tà mãng Long khi đã qua hiệu lực thì tu sĩ toàn thân mềm nhũn, không có pháp lực. Huyền Thanh đã không có sức chiến đấu, để Kỳ Tà đi sẽ không xảy ra chuyện gì.
Kỳ Tà biểu tình cực kỳ khó xem, buồn nôn ấp úng:
- Ta . . .
Tần Quân lườm Kỳ Tà:
- Như thế nào? Lời của trẫm không có tác dụng?
Trong thời gian này ở chung Tần Quân đã dựng uy vọng rất cao trong lòng đám thiên tài Nam Vực.
Kỳ Tà rủa thầm, vẻ mặt bất đắc dĩ cắn răng đi hướng hang núi.
Những người khác nghĩ đến bộ dạng ngay thẳng uy vũ bất khuất lúc trước của Huyền Thanh, họ thầm tò mò bây giờ gã ra sao.
Kim Thiền Tử cười khổ nói:
- Bệ hạ sau này đừng dùng . . .
Thủ đoạn cấp thấp vậy nữa!
Kim Thiền Tử bỗng nhiên không muốn kết bạn với Tần Quân vô liêm sỉ, nhưng ngẫm lại cảm ngộ ngày hôm đó, cảm ngộ có duyên với Tần Quân, vì thế gã cố chịu đựng.
Tần Quân làm việc này rất vô nhân đạo, quá mức.
Tần Quân cười nói:
- Đối với người phi thường thì phải sử dụng thủ đoạn phi thường. Yên tâm, trẫm sẽ không làm như vậy với ngươi.
Không biết Huyền Thanh có khai không.
Dương Tiễn cười nói:
- Chiêu này sức sát thương rất lớn, nhưng chỉ có thể nhằm vào người tâm tính cao ngạo.
Đúng thật, đổi lại lưu manh du côn không chừng bị nghiện.
Khóe môi Kim Thiền Tử co giật nhìn Tần Quân, Dương Tiễn cười tươi như hoa, gã cảm giác mình lỡ lên thuyền giặc.
Rất nhanh Kỳ Tà ôm Huyền Thanh bọc trong cà sa nhàu nát bay ra hang núi. Kỳ Tà ném Huyền Thanh xuống đất, gã run rẩy cuộn mình trong cà sa nhàu nhĩ, gục mặt không cho người xem biểu tình.
Kỳ Tà lắc đầu nói:
- Con heo rừng đó . . . Ài, tên này quá tàn nhẫn.
Huyền Thanh nghe vậy run càng dữ hơn.
Những người khác nhìn Huyền Thanh bất lực mà đau khổ, rất khó liên tưởng lúc trước gã thi triển Như Lai Phật Chưởng uy vũ biết bao.
Mới hai canh giờ ngắn ngủi đã hoàn toàn thay đổi một thiên tài tuyệt thế.
Đáng buồn đáng tiếc.
Sau này tuyệt đối đừng đứng ở mặt đối lập với Tần Quân.