Tần Quân trầm giọng hỏi:
- Nói mau, khai ra hết những gì ngươi biết!
Tần Quân đang hỏi thứ tự đẳng cấp trong Phật Môn Tây Vực, Như Lai rốt cuộc mạnh cỡ nào. Trừ Như Lai ra còn có cường giả gì?
Huyền Thanh cúi đầu, biểu tình dữ tợn, trong mắt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng. Nhớ lại mọi thứ xảy ra việc rồi thì Huyền Thanh ước gì tìm một cái lỗ để chui vào.
Tần Quân hừ lạnh:
- Không nói phải không? Ai đi bắt con man thú xấu còn hơn heo rừng vừa rồi!
Mọi người câm nín, hèn gì lúc nãy Tần Quân nói càng xấu càng tốt, thì ra cố ý buồn nôn Huyền Thanh.
Huyền Thanh nghe vậy sợ hãi luống cuống, vụt ngẩng đầu la lên:
- Ta nói! Ta nói!
Lúc trước Huyền Thanh ôm mối hận muốn giết Tần Quân, khát vọng muốn sống mà kiên trì, nhưng sau đó ngẫm lại làm lòng gã rối bời, việc này để lại bóng ma mãi mãi trong gã.
Rất có thể thành tâm ma.
Huyền Thanh thổ lộ hết những gì mình biết về Phật Môn Tây Vực.
Huyền Thanh đã sợ teo tim, không dám nói dối, không muốn trải qua ác mộng vừa rồi. Bây giờ phần thân dưới của Huyền Thanh đau muốn chết, như chày sắt mài thành kim, công nhận thân thể của con heo rừng quá mạnh.
Nghe Huyền Thanh kể ra, mọi người biểu tình trầm trọng. Đám thiên tài Nam Vực há to mồm.
Thì ra trừ Như Lai cao sâu khó dò Phật Môn Tây Vực còn có năm cường giả Thái Ất cảnh, hơn trăm cường giả Kim Tiên cảnh.
Như Lai có mạnh đến đâu cũng không thể đề bạt vô số cường giả Thái Ất cảnh chỉ trong vòng mười mấy năm, tám chín phần mười năm người này chỉ mới đến Thái Ất Kim Tiên cảnh. Dù vậy vẫn làm đám thiên tài Nam Vực bị rung động tê dại.
Tần Quân sờ cằm lẩm bẩm:
- Nếu vậy thì xem ra Như Lai đã biết về trẫm.
Kim Tiên cảnh ở trong Phật Môn Tây Vực cũng là lực lượng nòng cốt, lần trước đánh thua chắc khiến Như Lai chú ý. Từ đó về sau Tang Lương không còn đến quấy rầy Tần Quân nữa, có lẽ là Như Lai quyết định.
Hai tay Huyền Thanh chống mặt đất cắn răng hỏi:
- Ngươi . . . rốt cuộc là ai?
Người Huyền Thanh ướt đẫm mồ hôi không có sức đứng dậy, có thể thấy chiến đấu vừa rồi kịch liệt cỡ nào. Nếu không phải có cấm chế của Dương Tiễn thì ngọn núi đã bị sập.
Tần Quân đảo tròng mắt, hắn quyết định không giết Huyền Thanh.
Tần Quân trầm giọng nói:
- Trẫm là Tần Thánh Đế của Nam Vực!
Nghe tên này Huyền Thanh rung động.
Đoạn thời gian gần đây người nổi tiếng nhất trong Quan Thiên Giới không phải Đông Phương Cực, Tiểu Ma Quân mà là Tần Thánh Đế của Nam Vực.
Không ngờ Tần Quân chính là Tần Thánh Đế.
Hèn gì . . .
Huyền Thanh cười khổ, gã còn bực mình tại sao tùy tiện một người nhảy ra có thể hành thảm gã, hóa ra gã đụng phải thiên tài mạnh mẽ nhất trong Quan Thiên Giới.
Tiểu Ma Quân còn bị hắn hù chạy mất, vậy mà gã không biết tự lượng sức mình muốn giết Tần Quân.
Trong lòng Huyền Thanh đan xen cảm xúc hối hận, không cam lòng, tuyệt vọng.
Nếu sớm biết thì gã đã không chọc vào Tần Quân, nếu lúc trước gã tự sát thì đã không chịu nhục như vậy.
Còn về báo thù Huyền Thanh chỉ đành chôn giấu trong lòng, hiện tại gã không làm được.
Tần Quân trầm giọng nói:
- Sau khi trở lại nói cho Tang Lương biết đừng đến chọc vào trẫm nữa!
Tang Lương?
Huyền Thanh trợn tròn mắt, không lẽ Tần Quân có thù với Tang Lương sư bá?
Thì ra là vậy! Hèn gì Tần Quân dùng cực hình tàn nhẫn như thế với gã, ra là vì Tang Lương sư bá!
Nghĩ đến đây Huyền Thanh hận lây Tang Lương.
Chợt một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên:
- Hừ! Đủ rồi!
Đám người ngước lên nhìn, các bóng người từ trời sao sâu thẳm bay xuống, là đám Tinh Quan.
Rốt cuộc bọn họ không ngồi yên.
Dẫn đầu là Tứ Tinh Quan, trừ Tinh Quan hàng đầu ra còn lại chín Tinh Quan đều đến, bọn họ muốn tru sát Dương Tiễn, Kim Thiền Tử sau đó bắt Tần Quân, cướp lấy Mệnh Vận Chi Luân.
Thất Tinh Quan vừa bay vừa chửi thầm:
- Tiểu tử này còn đắc tội Như Lai!
Những người khác mặt đen như nhọ nồi.
Thần Điện từng chinh phạt Tây Vực, kết cục không tốt chút nào, trận chiến ấy cho bọn họ biết đến Như Lai không dễ chọc.
Lúc bọn họ nghe Tần Quân muốn hỏi thăm tin tức Phật Môn Tây Vực thì tạm ngừng hành động, vì họ cũng tò mò. Khi Tần Quân hỏi xong bọn họ không kiềm chế được nữa.
Lúc nhìn Huyền Thanh chịu nhục là bọn họ đã không nhịn được, nếu bị Như Lai biết việc này có thể nào bỏ qua không? Như Lai chẳng những sẽ diệt Nam Vực còn tính sổ với Thần Điện bọn họ.
Tây Vực là sự tồn tại đặc biệt nhất trong quyền quản lý của Thần Điện. Tổng thể Tây Vực thực lực rất yếu, nhưng ra một Như Lai bí ẩn, pháp lực vô biên khiến Thần Điện bó tay. Điện chủ cũng thua trong tay Như Lai, chuyện này thành đề tài cấm kỵ của cao tầng Thần Điện, bọn họ không dám đồn ra ngoài, sợ chọc giận Như Lai, hai là sẽ làm Thần Điện mất mặt.
Bây giờ nghe Tần Quân định mượn Huyền Thanh truyền lời khiêu khích Như Lai, thế là đám Tinh Quan không ngồi yên.
Chín Tinh Quan tốc độ siêu nhanh chốc lát đã đến bầu trời trên đỉnh đầu đám người, bọn họ như chín mặt trời rực rỡ, phát ra uy áp làm mặt đất rung rinh.
Tần Quân nheo mắt lẩm bẩm:
- Chín người, thú vị.
Tần Quân bản năng nhìn Dương Tiễn, thấy sắc mặt gã hết sức bình tĩnh, khóe môi nhếch cao.
Nhìn nụ cười của Dương Tiễn thì Tần Quân yên lòng.
Kim Thiền Tử nói nhỏ:
- Bệ hạ cẩn thận, bọn họ hầu như đều là cường giả Thái Ất Tán Tiên cảnh.
Kim Thiền Tử vừa nhắc nhở vừa thấy lòng tràn ngập thê lương. Gã dù gì là siêu cao thủ Thái Ất Kim Tiên cảnh cửu trọng, đầu vào dưới tay Tần Quân gặp kẻ địch toàn là mạnh hơn gã một đại cảnh giới.
Kim Thiền Tử cảm giác như bị chó cắn, tổn thương tự tôn!
Tần Quân gật đầu, lùi lại. Các thiên tài Nam Vực khác sợ hãi run cầm cập. Thái Ất Tán Tiên cảnh đem đến áp lực khiến bọn họ không thể chống cự, huống chi có đến chín cường giả Thái Ất Tán Tiên cảnh.
Tứ Tinh Quan dẫn đầu trầm giọng nói:
- Các hạ hãy quay đầu là bờ, luyện thành một thân tu vi không dễ dàng, cần gì khổ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Tứ Tinh Quan đeo mặt nạ sắt đen, chỉ thấy đôi mắt. Tứ Tinh Quan nhìn chằm chằm vào Dương Tiễn, cao cao tại thượng, lạnh lùng vô cùng.
Tứ Tinh Quan không phải cường giả Thái Ất Tán Tiên cảnh mà là Thái Ất Huyền Tiên cảnh sơ kỳ.
Tám Tinh Quan khác đều là Thái Ất Tán Tiên cảnh, Ngũ Tinh Quan đến viên mãn, giống Dương Tiễn.
Nhìn từ mặt ngoài thì Dương Tiễn không chút phần thắng, nhưng kỳ lạ là trên mặt gã treo nụ cười ngạo mạn.