Được!
May mà tiểu tử này không có khả năng đăng cơ, bằng không vương quốc Càn Nguyệt là Thương Triều kế tiếp.
Không bao lâu, trong rừng cây tại khúc ngoặt của con sông truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng rơi xuống nước của Tần Quân, khiến cho đám người Tần Vân càng chịu không nổi.
Trời ạ, lại còn chơi trò kích thích.
Bên kia, Tần Quân ướt sũng đang ở giữa sông. Hắn quay lên bờ sông, nhìn Đát Kỷ đang che miệng cười khẽ, tức giận bất bình nói:
- Nàng làm vậy là bán đứng tình yêu cùa ta dành cho nàng!
Đối với điều này, Đát Kỷ không khỏi trợn trừng mắt, tức giận nói:
- Chúng ta chỉ là quan hệ chủ tớ, không có khả năng phu thê.
Ở thế giới này cũng không có ly hôn. Nếu như bái đường thành thân sẽ ở cùng một chỗ cả đời. Cho dù phải chia tay, cũng chỉ có thể do phía nam bỏ phía nữ, giống như Hoa Hạ cổ đại. Cho nên bán đứng tình yêu là một chuyện đại nghịch bất đạo.
Đương nhiên, thân là Yêu tộc, tư tưởng của Đát Kỷ có thể càng cởi mở hơn.
- Hồ ly tinh không phải có sở thích hút dương khí của nam nhân sao? Thế nào đến nàng lại không được? Ta đây mặc cho cho nàng hái!
Tần Quân lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nói, giống như Đát Kỷ là giả hồ ly.
- Lấy dương bổ âm nhưng không phải là bản lĩnh của hồ yêu chúng ta. Rõ ràng là đến từ Nhân tộc các ngươi. Hơn nữa ta là thiên hồ chín đuôi, làm sao có thể sử dụng loại thủ đoạn nát này!
Đát Kỷ giả vờ tức giận nói.
Thật vậy chăng?
Tần Quân vẻ mặt hoài nghi, suy nghĩ kỹ một chút cũng thấy Đát Kỷ trong phong thần diễn nghĩa cũng không cũng không làm chuyện như vậy. Lại thêm đời này Đát Kỷ bị đại năng khống chế, trở thành công cụ, không thể lấy Đát Kỷ trong phong thần diễn nghĩa ra để cân nhắc.
Thật ra Trụ Vương cũng rất oan. Đáng tiếc lịch sử do người thắng viết, lại thêm phong thần diễn tả phổ cập, bị biến thành hôn quân.
Cũng may hắn không phải quá oán hận. Hậu bối Tùy Triều, hoàng đế Dương Quảng càng đáng thương hơn.
Sau đó Tần Quân không tiếp tục đùa với Đát Kỷ nữa. Hắn bắt đầu tự mình tắm rửa. Đát Kỷ cũng nhảy vào sông. Chỉ là nàng vẫn mặc y phục. Dù vậy, sau khi trang phục bị ướt, hiện ra đường cong rõ ràng khiến cho mắt Tần Quân cũng nhìn chằm chằm.
- Sắc tức là không, không tức là sắc...
Tần Quân liền vội vàng xoay người đi. Dù sao hiện tại hắn cũng không có cách nào chinh phục được Đát Kỷ, mắt không thấy tâm không phiền!
Mười phút sau, Tần Quân lên bờ, toàn thân đổi y phục mới màu trắng. Đát Kỷ theo lên bờ. Ở dưới ánh mắt khiếp sợ của Tần Quân, quanh thân nàng có sương mù bay lên. Y phục ướt nhẹp đã khô đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Rất nhanh nàng liền giống như không có xuống sông.
- Có thể dạy ta một chút hay không?
Tần Quân đi tới gần, hỏi. Có một chiêu này, sau này tắm sẽ dễ dàng hơn, thậm chí không cần thêm y phục.
- Nhưng thật ra là vận dụng yêu lực. Linh lực của Nhân tộc các ngươi cũng có thể làm như vậy.
Đát Kỷ cười nói, ngay sau đó liền giảng giải yếu lĩnh cho Tần Quân nghe.
Nhưng thật ra chính là kích phát linh lực từ các lỗ chân lông trong thân thể ra, khiến cho hơi nước bên ngoài thân bốc hơi lên. Chỉ có điều quá trình này cần rất nhiều linh lực. Nhất là phải khiến cho linh lực phát sinh nhiệt lượng. Điểm này đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, độ khó cực lớn.
Nhưng Tần Quân không có khả năng là tu sĩ cấp thấp.
Sau khi cầm quần áo hấp khô, Tần Quân lại hóa thành phong thái thiếu niên hăng hái, nắm tay Đát Kỷ giống như thiên tiên, trở lại đội ngũ. Ánh mắt đám người Giả Tuân không khỏi sáng ngời. Không thể không nói, Tần Quân và Đát Kỷ đứng chung một chỗ, quả thực xứng.
Đương nhiên có một người lại không cho là như vậy. Đó chính là Tần Dự.
- Hừ! Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi, còn muốn đoạt nữ nhân của ngươi!
Trong lòng Tần Dự oán độc mắng. Đáng tiếc hắn đã sớm liệt Tần Quân vào danh sách phải giết, không nhảy nhót được vài ngày.
Sắc trời dần dần tối lại. Khi các cấm vệ đốt lửa cắm trại, bốn phía xung quanh đã bị bóng tối bao phủ. Mặt sông lấp lánh ánh sáng. Thỉnh thoảng có vài con cá nhảy vọt lên mặt sông.
Đêm nay thật không có xuất hiện vấn đề gì. Có Thương Quân Lang vị yêu thú Kim Đan Cảnh này ở đây, phần lớn yêu thú cũng không dám tới gần. Ở bên trong vương quốc Càn Nguyệt, yêu thú ngưng kết yêu đan cũng không nhiều. Phần lớn đều ẩn nấp ở thâm sơn.
Suốt đêm không nói chuyện. Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Dựa theo Giả Tuân phán đoán, chắc hẳn phải đi thêm nửa tháng mới có thể đến được hoàng triều Nam Trác. Vũ hội tuyển chọn Tiềm Long sẽ kéo dài một tháng, cho nên Tần Quân cũng không vội.
Tới gần giữa trưa, đội ngũ ra khỏi khu rừng rậm, đi tới Hoang Nguyên.
- Phía trước có vấn đề!
Đội trưởng cấm vệ đi ở đằng trước bỗng nhiên cao giọng kêu lên, khiến cho đội ngũ ngừng lại. Tần Dự và Tần Vân vội vàng từ thùng xe đi tới. Bọn họ đứng ở bàn đạp nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bão cát, có một bóng người đang đi về phía bọn họ.
- Tiếp tục đi tới. Đối phương chỉ là một người, sợ cái gì!
Giả Tuân không vui hừ lạnh nói. Bọn họ lại đại biểu cho hoàng thất. Gặp phải một người, lại sợ thành như vậy, truyền đi cũng không sợ bị chê cười sao?
Đội trưởng cấm vệ không khỏi xấu hổ. Hắn vội vàng lệnh cho đội ngũ tiếp tục đi tới.
Thương Quân Lang đi theo bên cạnh một chiếc xe ngựa cuối cùng lại híp mắt lại, Hạo Thiên Khuyển nằm ở trên bàn đạp của xe ngựa cũng mở mắt ra. Ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm vào bóng người đang từ phía xa đi tới.
- Tới rồi!
Tần Dự kích động khẽ kêu lên một tiếng, khiến cho Huyết Đao Vương ở bên cạnh không khỏi nhíu mày hỏi:
- Điện hạ, hắn là do ngài phái tới sao?
- Ừ.
Tần Dự khẽ gật đầu, sau đó từ bàn đạp nhảy xuống, cùng Huyết Đao Vương sóng vai đi tới.
- Đó là một vị tu sĩ phật giáo, tu vi cường đại. Đợi lát nữa hãy tôn trọng một chút.
Tần Dự nhìn về phía Huyết Đao Vương dặn dò.
Phật giáo?
Thần sắc Huyết Đao Vương có chút không được tự nhiên. Tuy rằng bên trong vương quốc Càn Nguyệt cũng có hòa thượng, nhưng so với phật giáo chân chính, lại khác nhau một trời một vực.
Phật giáo thế lực to lớn, ngay cả hắn cũng không biết được rõ ràng. Dù sao hắn thăm viếng mỗi một vương quốc, bao gồm hoàng triều ở bên trong, đều có bóng dáng của đệ tử phật giáo. Bọn họ phần lớn đều có địa vị cao thượng.
Tu sĩ phật giáo có bản linh trấn ma giết yêu cường đại hơn so với tu sĩ tầm thường rất nhiều. Bởi vì phật pháp của bọn họ có lực sát thương trí mạng đối với tai hoạ.