Trời sao rực rỡ chiếu sáng như ban ngày.
Toàn bộ Biên Hải thành, tất cả mọi người có thể nhìn thấy dòng khí vòng tròn huyễn lệ giữa bầu trời. Trong không khí tràn ngập uy áp khiếp người, làm người ta không kiềm được muốn quỳ xuống.
- Mạnh quá.
- Hồ yêu kia có lai lịch gì?
- Không lẽ là Thanh Hồ Vương?
- Ui, không thể nào, vạn năm đã qua Thanh Hồ Vương còn muốn lại đánh lén Đông Viêm Vực chúng ta sao?
- Trước kia có anh hùng Biên Hải, hiện tại chúng ta có thể dựa vào ai?
Các tu sĩ xì xầm bàn tán, khủng hoảng lan tràn trong Biên Hải thành.
Liễu Nhược Lai run rẩy ra khỏi phế tích, mặt xám mày tro ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy Tần Quân biến mất trong ánh sáng vàng.
Không lẽ . . .
Thiếu niên luôn thích cười giỡn với nàng chết rồi?
Đầu óc Liễu Nhược Lai trống rỗng, người không còn sức lực ngã xuống đất, hốc mắt trào lệ.
Dương Tiễn cảm giác hơi thở của Tần Quân bỗng biến mất, gã rơi vào trạng thái phát cuồng:
- A a a a!
Ầm!
Từng đợt kình khí màu trắng quấn quanh Dương Tiễn, ba con mắt đầy tơ máu. Thanh Hồ Vương nhìn mà lòng lạnh lẽo.
Đã giết được Tần Quân, Thanh Hồ Vương định rút lui, tuy tốc độ mau hơn Dương Tiễn nhưng nếu liều mạng thì chắc chắn gã sẽ chết.
Đường Tam Tạng, Cửu Đầu Trùng, Trư Bát Giới ngăn ở các hướng khác nhau, mặt dữ tợn chỉ muốn ăn thịt, uống máu Thanh Hồ Vương.
***
Vô tận hắc ám, vô tận hư vô.
- Mau tỉnh lại . . . mau tỉnh lại . . .
Giọng nữ non nớt đánh thức ý thức của Tần Quân, hắn mơ màng khó khăn mở mắt ra. Đập vào mắt Tần Quân là khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, làn da trắng dính chút cát biển, mái tóc ngắn sát tai bị gió biển thổi bay, trên đầu là trời sao rực rỡ, trăng sáng treo cao.
Thiếu nữ hỏi một tràng, đôi mắt trong veo tràn đầy tò mò:
- Ngươi tỉnh rồi, có sao không? Tại sao nằm ở bờ biển? Bị yêu thú Nam Tận Hải tập kích sao?
Tần Quân khó khăn hỏi:
- Chỗ này là đâu?
Tần Quân cảm giác xương toàn thân như đã nát, đau nhức vô cùng.
Thiếu nữ đáp:
- Chỗ này là bờ biển Đông Viêm Vực.
Tần Quân thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn không chết, cũng không bị bắt.
Tần Quân không nhớ được chuyện xảy ra trước khi hôn mê, hắn chỉ nhớ ánh sáng vàng lấp lánh, Mệnh Vận Chi Luân xoay nhanh sau đó ý thức hôn mê.
Thiếu nữ vừa nói vừa dìu Tần Quân đứng dậy:
- Ta mang ngươi về thôn trang của chúng ta dưỡng thương, đến ban đêm bờ biển rất nguy hiểm.
Nhưng sức của nàng quá yếu, không nâng hắn dậy nổi.
Thiếu nữ ngoái đầu hét to:
- Kình Thiên, mau lại đây hỗ trợ!
Một giọng bé trai non nớt vang lên:
- Biết!
Một cậu bé mặc vải thô áo xám chạy tới, khoảng mười hai, ba tuổi.
Cậu bé nhấc cánh tay phải Tần Quân lên, vừa dìu vừa cười hỏi:
- Đại ca ca, ta tên Thiết Kình Thiên. Đại ca ca tên gì? Từ đâu đến?
Cậu bé có sức mạnh khá lớn, chắc tu luyện từ nhỏ, tu vi Luyện Khí cảnh tứ trọng.
Thiết Kình Thiên?
Tần Quân nhướng mày, hình như chủ Thiết viện tên Thiết Kình Thiên, có lẽ trùng âm không cùng tên.
Tần Quân nhếch miệng cười nói:
- Tên của trẫm không thể nói.
Trẫm?
Thiết Kình Thiên và thiếu nữ liếc nhau, hai người giúp đỡ Tần Quân đi vào rừng cây, líu ríu hỏi không ngừng.
- Ngươi là Hoàng đế? Đông Viêm Vực có nhiều vương quốc, ngươi thuộc quốc gia nào?
- Xem ngươi trẻ như vậy đã làm hoàng đế, lợi hại thật.
- Đại ca ca thật đẹp trai, tỷ tỷ của ta cũng sắp trưởng thành, he he . . .
Thiết Kình Thiên nhanh nhảu hỏi vấn đề làm Tần Quân bất đắc dĩ, khiến tỷ tỷ mặt đỏ rực.
Tần Quân tò mò hỏi:
- Biên Hải thành ở đâu?
Chờ tìm được chỗ yên ổn hắn sẽ đổi đan dược chữa thương từ thần thoại thương thành.
Thiết Kình Thiên và thiếu nữ cau mày, đồng thanh kêu lên:
- Biên Hải thành? Chưa từng nghe.
Bóng đêm, sóng biển xô bờ cát.
Tần Quân được tỷ đệ Thiết Kình Thiên dìu đi vào rừng cây.
Tần Quân hỏi thầm:
- Chuyện này là sao? Tại sao trẫm không chết?
Hệ thống trả lời:
- Vào phút then chốt Mệnh Vận Chi Luân cứu túc chủ.
Tần Quân hỏi dồn:
- Nhóm Dương Tiễn đâu?
Không ngờ Mệnh Vận Chi Luân lợi hại như vậy, có thể cứu chủ.
Hệ thống trả lời như nước lạnh đổ xuống đầu Tần Quân:
- Không kiểm tra được.
- Trẫm đang ở vị trí nào?
Hệ thống do dự trả lời:
- Không rõ ràng lắm, hình như còn trong Biên Hải thành.
Tần Quân càng muốn phát cuồng, mặc cho hắn hỏi thế nào hệ thống đều do dự, dường như nó cũng không rõ ràng.
Thiết Kình Thiên nhắc nhở:
- Đại ca ca gần đây bớt đến bờ biển đi, nghe nói Thanh Hồ Vương đang dẫn dắt yêu tộc tập kích ven biển, nhiều thành trì, thôn trang ở bờ biển đã gặp họa.
Thanh Hồ Vương?
Con ngươi Tần Quân co rút, mợ nó, súc sinh này đã bắt đầu tập kích Đông Viêm Vực? Không lẽ Biên Hải thành đã bị diệt, Thanh Hồ Vương chính thức khai chiến với Đông Viêm Vực?
Hắn hôn mê lâu rồi sao?
Đầu óc Tần Quân rối loạn.
Thiếu nữ an ủi:
- Ngươi đừng sợ, vực chủ sẽ tăng người đến giúp.
Nghe Thiết Kình Thiên giới thiệu Tần Quân biết tên của thiếu nữ là Thủ Tâm
Tần Quân bĩu môi nói:
- Nếu vực chủ có ý này thì đã phái người đến từ lâu.
Tần Quân phát hiện phòng ngự của Biên Hải thành rất đơn sơ, phỏng chừng toàn dựa vào Thiết Kình Thiên vừa là chủ Thiết viện vừa là thành chủ.
Nghĩ đến đây Tần Quân nhìn cậu bé bên cạnh mình, cả hai đều tên Thiết Kình Thiên.
Mặt Thiết Kình Thiên trắng bệch hỏi:
- A? Ý của đại ca ca là vực chủ không muốn cứu chúng ta?
Nghĩ đến yêu thú khủng bố làm Thiết Kình Thiên hoảng hốt.
Tần Quân không nói gì.
Thủ Tâm luôn âm thầm đánh giá Tần Quân, bề ngoài hắn chật vật nhưng khuôn mặt cực kỳ đẹp trai. Lần đầu Thủ Tâm thấy thanh niên đẹp trai như vậy, tim đập nhộn nhịp.
Một đường không nói chuyện, ba người Tần Quân vào thôn nhỏ nằm sâu trong rừng cây, nhà dựng trên cây, cảm giác như bộ lạc nguyên thủy, bọn họ mặc quần áo không sặc sỡ. Thấy Tần Quân đến, các thôn dân vây quanh.
- Hắn là ai vậy?
- Gần nhất không yên ổn, các ngươi đừng chạy ra ngoài mãi.
- Nhưng hắn bị thương.
- Tiểu tử này mặc đồ không giống người bờ biển, chắc từ trung vực đến.
Thôn dân bàn tán, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn Tần Quân.
Một nam nhân trung niên mặc da thú bước ra, trầm giọng hỏi:
- Tên của hắn là gì?
Trông Tần Quân rất suy yếu, nếu không có Thiết Kình Thiên và Thủ Tâm nâng thì hắn đứng cũng không vững.
Thiết Kình Thiên ấp úng:
- Tên hắn là . . .
Tần Quân chưa báo tên của mình cho họ biết.
Thủ Tâm đảo tròng mắt, cười nói:
- Hắn tên Biên Hải, rời bến gặp yêu thú tập kích, đồng bạn đều đã chết chỉ còn mình hắn trôi dạt đến bờ biển.
Biên hải!