Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 427: Chương 427: Chính Khí Minh




Trần Liêm đi đến trước mặt Tần Quân chắp tay cười hỏi, tin tức Quân Thanh công tử chính là Tần Đế chỉ có các thế lực lớn mạnh mới biết, trùng hợp làm sao, Nam Minh Thánh Giáo bọn họ hơi yếu một chút.

Tần Quân liếc mắt nhìn gã, lạnh nhạt gật đầu.

Đối phương chỉ là giáo chủ Nam Minh Thánh Giáo chứ không phải phụ thân của Du Phượng Hoàng, hắn không cần thiết phải đón ý nói hùa.

Trần Liêm cũng không phải cường giả tu vi Chân Tiên cảnh như Mạc Huyền Phong, hắn không cần phải kết giao.

Quỷ thiếu gia lại nhìn chằm chằm Tần Quân với vẻ mặt hưng trí bừng bừng, đoạn vươn tay ra cười nói:

- Chào ngươi, ta là Quỷ thiếu gia của Hắc Nhiên Thần Giáo, nghe nói ngươi đã hủy diệt Tứ Thần Tông, giỏi lắm!

Lúc trước sau khi Tần Quân hủy diệt Tứ Thần Tông thì giết đến Thâm Uyên Môn, nhưng hai bên không xảy ra chiến tranh, khiến cho khi lời đồn truyền ra, rất nhiều người tưởng rằng Quân Thanh công tử và Thâm Uyên Môn đạt thành nhất trí chung gì đó, bao gồm cả Quỷ thiếu gia cũng cho là như thế.

Quỷ thiếu gia?

Tên tuổi rách nào đây?

Tần Quân không nói gì, sau đó bâng quơ hỏi:

- Ngươi có quan hệ thế nào với Cổ Đăng?

Hắn mà biết Quỷ thiếu gia có hôn ước với Du Phượng Hoàng, phỏng chừng sẽ xé xác Quỷ thiếu gia tại trận.

- Ngài ấy là nhị thúc của ta.

Quỷ thiếu gia khẽ nhíu mày, Tần Quân gọi thẳng tên nhị thúc gã, thật là bất kính.

- À!

Tần Quân không để ý tới gã, Cổ Đăng còn không là gì trong mắt Tần Quân, huống hồ chi chỉ là cháu của Cổ Đăng mà thôi.

Trần Liêm muốn lên tiếng nhưng lại phát hiện ra không biết mình phải nói thế nào, khí tràng của Tần Quân khiến gã bất giác trở nên căng thẳng.

Quỷ thiếu gia không biết trời cao đất rộng, thấy Tần Quân không để ý đến mình thì nổi giận đùng đùng.

- Hừ!

Viên Hồng hừ lạnh một tiếng, thấy Quỷ thiếu gia ngang nhiên dám căm tức nhìn Tần Quân, gã là thủ hạ đương nhiên không thể khoanh tay mặc kệ, một tiếng hừ vừa hết, Quỷ thiếu gia như bị sét đánh hộc máu ngã vật ra đất, muốn đứng lên, lại cảm thấy cả người như bị một ngọn núi đè, trong mắt tràn ngập sợ hãi và oán hận.

Trần Liêm thấy cảnh ấy, muốn nói lại thôi, cuối cùng nuốt xuống.

Quỷ thiếu gia có bối cảnh xuất thân lớn, nhưng gã cũng không dám trêu vào Tần Quân.

- Cút!

Tần Quân khó chịu nói, hắn có thể cảm nhận được sự ghen ghét trong mắt Quỷ thiếu gia.

Hắn vừa dứt lời, Viên Hồng đã một cước đạp Quỷ thiếu gia bay ra ngoài, một cước này dùng lực rất khéo, ít nhất thì sẽ không đá chết Quỷ thiếu gia.

Nhìn thấy Quỷ thiếu gia bị Viên Hồng đá bay như bao cát, Trần Liêm cùng đám trưởng lão đều run rẩy cả người, trong lòng vừa nghẹn khuất lại vừa thích chí.

Nghẹn khuất là bởi Tần Quân không nể mặt họ, thích chí là vì họ đã nhìn Quỷ thiếu gia không vừa mắt từ lâu rồi.

Miêu Nhân tộc nhanh chóng được truyền tống đến, phạm vi trăm mét dưới triền núi nhỏ đều đầy chật bóng dáng Miêu Nhân, đám người Trần Liêm nhìn thấy mà nuốt nước miếng liên tục.

Lúc này người của Huyền Phong Trại cũng đến, từng đạo khí tức mạnh mẽ làm nhóm người Trần Liêm trợn mắt há mồm.

- Quân Thanh công tử muốn làm cái gì thế này...

Trần Liêm hoảng sợ nghĩ, gã có dự cảm, vô chủ chi địa thực sự sắp xảy ra một cơn động đất long trời.

Đầu tiên, một trong những cự phách của Chính Đạo là Chính Khí Minh đột nhiên đánh tới, sau lại có Quân Thanh công tử đem theo số cường giả đông đúc truyền tống đến đây, hai tôn quái vật này sắp sửa vật tay với nhau rồi!

Vô chủ chi địa chỉ sợ sắp phải đổi tên.

- Còn việc gì nữa?

Tần Quân quay sang hỏi Trần Liêm, đám người này ở đây mãi định làm gì?

Quan sát tình hình quân địch à?

Trần Liêm bị hỏi cho sượng mặt, vội vàng mang đám trưởng lão quay người rời đi. Ở trước mặt Tần Quân gã chẳng có chút khí phách giáo chủ gì đáng nói, làm cho người ta khó mà tin được gã là giáo chủ của Nam Minh Thánh Giáo.

- Chậc chậc chậc, Tần tiểu tử, ngươi oai thật!

Dịch lão đầu chép miệng lấy làm kì, Tần Quân trừng mắt, không thèm để ý đến lão.

Chẳng bao lâu sau Man Tượng Vương cũng đi ra, gia hỏa này vừa ra đến nơi đã ngửa mặt lên trời thét dài, làm cho các tu sĩ trong Nam Minh thiết tháp hoảng hốt không thôi.

- Kia là voi gì vậy...

- Âm thanh này kinh dị quá, suýt nữa thì hù chết ta rồi.

- Con voi kia phát ra khí thế mạnh thật...

- Đó là tọa kị của Quân Thanh công tử sao? Uy vũ quá, không hổ là mục tiêu hướng tới của ta!

Nội tâm Trần Liêm càng long trời lở đất, đứng ở nơi càng cao thì sợ hãi càng nhiều, giống như lúc này đây, khí tức mà Man Tượng Vương phát ra làm cho gã run rẩy đến tận linh hồn.

Không thu liễm khí tức như Viên Hồng và Vọng Diễm, Man Tượng Vương chính là yêu vương, chưa từng biết kiêng nể là gì, khiêm tốn là từ ngữ mà nó chán ghét nhất.

Thời gian dần trôi, ước chừng đến nửa canh giờ sau, người của Huyền Phong Trại mới truyền tống xong xuôi.

- Tốt, chúng ta xuất phát thôi!

Tần Quân ngồi trên lưng Man Tượng Vương cười nói, nói đoạn, hắn quay sang nhìn Vọng Tuyết:

- Vọng cô nương, đường xá xa xôi, sao không lên đây cùng nhau cưỡi voi đi?

- Không được!

Man Tượng Vương vội vàng kêu lên, thể như bị sỉ nhục lắm, thế nhưng Tần Quân liếc nhìn nó một cái, làm cho nó rụt lại ngay.

Loại đau đớn đến từ nơi sâu thẳm linh hồn ấy làm cho nó kinh khiếp, tính xấu đến đâu cũng bị diệt sạch.

- Không lên, ngươi muốn sàm sỡ ta à!

Vọng Tuyết phồng miệng nói, tóc bạc tung bay theo cái lắc đầu, cực kì quyến rũ.

Tần Quân sớm biết câu trả lời sẽ như thế nên chỉ lắc đầu cười, không nói gì nữa.

Cứ như thế, bọn họ bắt đầu hướng về Thủ Sát Thành, mà nay giấy đã không thể gói được lửa, chung quy người của Chính Khí Minh đã đào tẩu được hơn một nửa, Trần Liêm cũng không định áp chế việc này.

Thủ Sát Thành, trong phủ thành chủ.

Du Phượng Hoàng, Lưu Bá Ôn, Lý Tồn Hiếu, Bạch Khởi đang mở một hội nghị.

- Chính Khí Minh thế tới ồ ạt, cơ hồ lấy thế chẻ tre tràn vào vô chủ chi địa.

Lưu Bá Ôn nói với vẻ mặt tối tăm, Chính Khí Minh không dễ ăn như Tứ Thần Tông và Hắc Nhiên Thần Giáo, thực lực của nó cao tương đương với Ma Đạo Cửu Tôn.

Nguyên nhân chủ yếu khiến cho Chính Đạo thua kém Ma Đạo, chính là vì số lượng thế lực siêu việt như Chính Khí Minh quá ít ỏi.

- Hành động lần này của Chính Khí Minh không bình thường, thế lực lớn như vậy thường sẽ không tập kích một vùng rộng lớn, vì trên nó còn có Thánh Triều.

Du Phượng Hoàng cân nhắc nói, lời nàng khiến cả hội nghị lặng ngắt như tờ.

Lời ấy rất rõ ràng, ý nói Chính Khí Minh phụng lệnh Thánh Triều nên mới dám tập kích vô chủ chi địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.