Vù vù vù vù vù!
Ngũ sắc thần quang như sao băng xẹt nhanh qua lại. Cường Lương, Đế Giang, La Sĩ Tín, Khổng Tuyên vây quanh Dương Bắc Minh, quyền cước đánh túi bụi, lão có ức vạn bóng kiếm cũng không kịp phòng ngự.
Phục Hy, Bồ Đề Tổ Sư ở bên ngoài thi pháp phong tỏa tinh vực mười dặm, công kích Dương Bắc Minh từ xa.
Khổng Tuyên co chân đá vào lưng Dương Bắc Minh, làm người lão cuộn trào khí huyết.
Không đợi Dương Bắc Minh phản ứng lại Đế Giang bỗng xuất hiện dưới chân lão, co đầu gối đánh vào bụng lão, máu nghẹn trong cổ họng phun ra.
Năm đánh một có lẽ Dương Bắc Minh còn chống chọi được, bây giờ thêm một Khổng Tuyên thì lão không chịu nổi.
Dương Bắc Minh chỉ là bán thánh, mới dòm ngó thánh đạo, cảnh giới còn trong Hiển Thánh cảnh. Nếu Dương Bắc Minh là Thánh Nhân thật sự thì một trăm Hiển Thánh cũng không là cái đinh gì.
Nắm đấm phải của Cường Lương kéo theo muôn vàn lôi xà đấm tới:
- Ăn một đấm của gia gia ngươi đây!
Dương Bắc Minh bản năng giơ Tuyên Cổ thần kiếm đỡ nhưng vẫn bị Cường Lương đấm bay ra ngoài.
La Sĩ Tín chờ sẵn ở đằng sau, Kỳ Lân Bá Vương Thương mang theo lực lượng bá đạo đập tới.
Dương Bắc Minh cắn răng, khóe miệng đầy máu, lão quay người rút kiếm chắn.
Keng!
Thương của La Sĩ Tín bị chặn lại.
Vèo!
Ngũ sắc thần quang lại bắn tới cuốn đi Tuyên Cổ thần kiếm. Không còn thần kiếm, Kỳ Lân Bá Vương Thương đập vào ngực Dương Bắc Minh, tiếng xương gãy giòn vang, lão hộc máu bay trở về.
Sau lưng là Đế Giang chờ sẵn.
Đám sinh linh ở phía xa nhìn Dương Bắc Minh thành bao cát đều khó tin.
- Dương Bắc Minh sắp thua?
- Hết cách, sáu vị đối chiến với Dương Bắc Minh đều không thua gì Ma Đế.
- Tần Thiên Đế vô địch, nếu hôm nay Dương Bắc Minh thua thì cách cục vũ trụ sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
- Sáu cường giả tuyệt thế này sắp nổi tiếng.
- Dù Dương Bắc Minh thua vẫn là đệ nhất vũ trụ!
- Đúng rồi, thua thế này không làm hao tổn uy danh của Dương Bắc Minh.
Đầu tiên là Khổng Tuyên và Dương Bắc Minh giằng co tranh phong không ai thua ai, sau đó năm người Đế Giang giúp đỡ, Dương Bắc Minh rơi vào thế yếu bị đánh tơi bời.
Tình hình chiến đấu một giây thay đổi nhiều, khiến người kinh kêu khó tin.
Trên thành quan, Tần Quân nhìn sôi trào máu nóng, lòng thầm thở phào.
Nếu cộng thêm Khổng Tuyên vẫn không đánh thắng Dương Bắc Minh thì Tần Quân nghi ngờ lão là Thánh Nhân ngụy trang.
Lý Nguyên Bá vênh váo nói với đám Thần Ma Tôn Ngộ Không, biểu tình đắc ý như thể người nổi bật chính là gã:
- Thấy chưa, huynh trưởng của ta lợi hại không?
Tịch Nghiệp Ma Quân luôn nhíu chặt mày, tu vi của gã siêu cao có thể thấy rõ tình hình chiến đấu.
Thêm Khổng Tuyên vào, có tổng cộng sáu cường giả Hiển Thánh cảnh hậu kỳ trở lên mới trấn áp Dương Bắc Minh được, lão mạnh đến đáng sợ.
Vẻ mặt Tịch Nghiệp Ma Quân lạc lõng:
- Ta đánh giá thấp hắn, cũng đánh giá thấp vũ trụ.
Có lẽ gã nên đi.
Vũ trụ đã không phải thời đại của gã, gã không nên ở lại đây, gã phải đuổi theo bước chân của người xưa.
Khi Tịch Nghiệp Ma Quân ở đỉnh cao Dương Bắc Minh mới sinh ra, hiện giờ gã vẫn ở đỉnh nhưng Dương Bắc Minh đã vượt mặt gã.
Lòng tự tôn của Tịch Nghiệp Ma Quân bị đả kích nặng nề.
Bùm!
Hai tay Khổng Tuyên chém ra cơn lũ pháp lực đánh bay Dương Bắc Minh.
Đế Giang, Cường Lương nhanh chóng chặn đường lui của Dương Bắc Minh. Hai vị Tổ Vu cùng vung nắm đấm vào lưng lão.
Dương Bắc Minh trợn to mắt hộc máu:
- Phụt!
Dương Bắc Minh cố gắng ổn định thân hình vừa nôn nóng thầm nghĩ:
- Không được, cứ tiếp tục thế này thì thua chắc!
Đừng thấy tính cách của Dương Bắc Minh hờ hững nhưng bên trong cao ngạo không thua gì Khổng Tuyên. Dương Bắc Minh không cho phép mình thất bại, dù là bị một đám người đánh hội đồng không công bằng.
Dương Bắc Minh chợt ngừng giữa hư không, da thịt nổ tung, máu phun ra nhuộm áo trắng thành màu máu:
- Các ngươi nghĩ mình là ai!?
Tóc trắng bay rối, vô số kiếm quang quay quanh người Dương Bắc Minh, giờ phút này lão toát ra sát khí cực kỳ nặng nề.
Khổng Tuyên, Đế Giang, Phục Hy, Bồ Đề Tổ Sư, Cường Lương, La Sĩ Tín như sáu vị thần vây quanh Dương Bắc Minh. Sáu người khí thế như hồng, như sáu vòi rồng màu sắc khác nhau bao vây lão, hình ảnh vô cùng rung động lòng người.
Dương Bắc Minh giơ tay phải lên, Tuyên Cổ thần kiếm lại bay ra khỏi ngũ sắc thần quang sau lưng Khổng Tuyên rơi vào tay lão.
Khổng Tuyên đã thói quen điều này, mặt không biểu tình nhìn Dương Bắc Minh chằm chằm.
Khổng Tuyên phải thừa nhận Dương Bắc Minh rất mạnh, người này đáng để y khâm phục.
Tay cầm Tuyên Cổ thần kiếm, Dương Bắc Minh chậm rãi ngước đầu lên, vài lũ tóc trắng bị máu đông cong lại dính bết trên trán, trông lão càng kinh dị hơn. Ánh mắt Dương Bắc Minh sắc lạnh nhìn quét sáu người Khổng Tuyên như muốn nhớ kỹ mặt mũi của họ.
Phục Hy trầm giọng quát, lòng thầm cảnh giác:
- Dương Bắc Minh, ngươi thua!
Dương Bắc Minh quá mạnh, nếu để lão tìm được cơ hội thì rắc rối.
Đối mặt uy áp của nhóm người, Dương Bắc Minh chợt cười, cười điên cuồng, vô cùng dữ tợn tựa như ác ma bị dồn vào đường cùng.
- Thua? Dương Bắc Minh ta cả đời chưa bao giờ thua!
Dương Bắc Minh gần như điên cuồng, mọi người lặng im.
Từ góc độ nào đó thì Dương Bắc Minh chưa thua, đến bây giờ sáu người hợp sức cũng không dám nói có thể giết chết lão.
Đế Giang lạnh lùng nói:
- Nếu vậy thì đánh tiếp đi!
Đế Giang với Tổ Vu chân thân vô cùng kinh dị đáng sợ. Tổ Vu vốn thích địch chết ta sống, Đế Giang không muốn thả Dương Bắc Minh đi.
Dương Bắc Minh quá mạnh, nếu có thể tiêu diệt lão thì bọn họ yên lòng.
Đế Giang đứng đầu Vu tộc, La Sĩ Tín là tổ của Kỳ Lân, Phục Hy là Thiên Hoàng nhân tộc. Cường Lương, Bồ Đề Tổ Sư xếp thứ hai trong thế lực nhà mình, đều hiểu rõ đạo lý nhổ cỏ tận gốc.
Khổng Tuyên thì tiếc tài, không hy vọng giết chết Dương Bắc Minh. Dù sao y và lão không oán không thù, y đơn thuần muốn khiêu chiến.
Nghe Đế Giang nói muốn giết Dương Bắc Minh, Khổng Tuyên bản năng nhíu mày nói:
- Dương Bắc Minh, ngươi thật sự muốn chấp mê bất ngộ? Ngươi đã không có phần thắng.
Trước khi tới đây Khổng Tuyên có tìm hiểu ân oán giữa Dương Bắc Minh và Tần Thiên Đế, chỉ có thể nói nhân quả báo ứng.
Hai bên đều không sai, chỉ trách vận mệnh trêu cợt.
Đầu tiên là Tần Quân giết bằng hữu hữu thân thiết của Vệ Nhạc dẫn đến một chuỗi hậu quả. Bên Tần Quân thì hắn không chủ động trêu chọc kẻ địch.
Thế đạo là vậy, không có đúng sai tuyệt đối.
Không biết qua bao lâu mới ra cường giả như Dương Bắc Minh.