Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 652: Chương 652: Cơ Vĩnh Sinh thức tỉnh




Đông Viêm Vực không phải Nam Vực, cách nhau rất xa, bên người chỉ mang theo Chung Quỳ, Tần Quân làm việc chắc bị gò bó nhiều, còn đắc tội Dạ Đế.

Trời thương, ban đầu Vọng Tuyết không tin thần thuật thỉnh lệnh, chẳng qua trong lúc hoảng hốt lo âu bản năng sử dụng, không ngờ làm được thật.

Tần Quân mỉm cười nói:

- Ngốc, xin lỗi cái gì. Nếu trẫm không thể bảo vệ nữ nhân của mình thì sao có thể chinh phục thiên địa?

Trái tim thấp thỏm của Vọng Tuyết bình ổn lại, nhoẻn miệng cười tươi như hoa.

Liễu Nhược Lai khoanh tay trước ngực, khịt mũi:

- Xì!

Chinh phục thiên địa? To mồm dữ.

Tần Quân không thèm quan tâm nàng ta.

Thời gian lặng lẽ trôi, không có yêu thú dám tập kích bọn họ.

Một canh giờ qua rất mau.

Vọng Tuyết đứng vậy, vẻ mặt vui mừng nhìn hai tay mình, nàng ôm Tần Quân, khóc cười nói:

- Ta thật sự lành rồi!

Những người khác xoe tròn mắt. Tần Quân đã cho Vọng Tuyết uống thuốc gì mà trong vòng một canh giờ nàng khỏe mạnh lành lặn?

Tần Quân vỗ lưng Vọng Tuyết cười hỏi:

- Cổ tích của Miêu Nhân tộc các người ở đâu? Trẫm truyền tống các người về trước.

Tần Quân không muốn về Nam Vực ngay, hắn muốn mang Tiểu Ly về.

Vọng Tuyết không kèo nài:

- Được.

Đoàn người lại ngồi trên mây bay đi.

Tần Quân hỏi ý Liễu Nhược Lai:

- Nàng thật sự muốn luôn đi theo trẫm? Về sau không chừng sẽ chết.

Liễu Nhược Lai nhăn mặt, nhưng bảo nàng một mình trở về Nam Côn thành còn không bằng giết nàng.

Hướng đám người Tần Quân bay đi vừa lúc vào sâu trong Vô Tận Địa Vực, khiến Liễu Nhược Lai cách Nam Côn thành càng lúc càng xa.

Liễu Nhược Lai ấp úng nửa ngày không nói nổi một câu trọn vẹn:

- Ta . . .

Tần Quân lắc đầu cười, sau đó hắn sẽ đi thành trì nhân tộc rồi truyền tống đến ven biển Đông Viêm Vực, luôn có cơ hội đưa Liễu Nhược Lai đi. Tần Quân chỉ muốn mượn cơ hội này giáo dục nha đầu, để nàng đừng quá phản nghịch.

Nếu không phải Liễu Nhược Lai vốn muốn giúp thiếu nữ Miêu Nhân cứu Vọng Tuyết thì Tần Quân đã không làm chuyện rắc rối vậy.

Vọng Tuyết lườm hắn:

- Ngươi đừng trêu tiểu cô nương!

Trải qua kiếp nạn này Vọng Tuyết đã trao trọn con tim cho Tần Quân, không như trước kia nhăn nhó không dám quá thân mật.

Tần Quân ôm Vọng Tuyết cười phá lên. Liễu Nhược Lai nghiến răng nghiến lợi, không hiểu sao nàng ghét nhất nghe hắn cười.

Chung Quỳ cảm khái:

- Trẻ tuổi thật tốt.

Tần Quân trợn trắng mắt.

Chắc không phải ngài tuổi già neo đơn đi?

Có lẽ đúng là thật, không chừng người này vội vàng bắt quỷ quên cưới vợ.

Một đường bình yên.

Mặt trời dần lặn.

Đám người Tần Quân đến cổ tích Miêu Nhân tộc. Nơi đây là một chỗ sơn cốc, núi vòng quanh. Sau khi đoàn người đáp xuống núi rất nhanh Tần Quân thấy lối vào cổ tích, đó là hang núi thông lòng đất, rộng mười thước, giống cái miệng to.

Thình thịch thình thịch!

Tim Tần Quân đập nhanh, chỉ vài giây tiếng tim đập như trống trận vang bên tai hắn.

Có chuyện gì?

Tần Quân nhướng mày, lẳng lặng đi theo sau lưng Vọng Tuyết.

Máu hắn bắt đầu ấm lên.

Giọng Cơ Vĩnh Sinh lúc ngừng lúc nối vang lên trong đầu Tần Quân:

- Chiến Thần lợi nhẫn . . . Hồn phách không bao giờ tán . . . “

Tần Quân giật mình hỏi thầm:

- Ngươi tỉnh lại?

Lần trước khi tàn hồn Cơ Vĩnh Sinh lên tiếng là ở Quan Thiên Đại Hội, có lẽ Tinh Thần Chi Ngục liên quan Thánh Đình đã xúc động tàn hồn Cơ Vĩnh Sinh.

Còn lần này là vì cái gì? Không lẽ trong cổ tích Miêu Nhân tộc có cái gì hấp dẫn Cơ Vĩnh Sinh?

Trong lòng Tần Quân tràn đầy thắc mắc, đối với Cơ Vĩnh Sinh thì hắn vừa cảm kích vừa kính sợ.

Huyết mạch của Cực Viêm Ma Thần khiến Tần Quân hoàn toàn lột xác, giờ tự dựa vào sức mình chiến đấu vượt cấp. Nhưng Tần Quân cũng sợ Cơ Vĩnh Sinh ẩn giấu âm mưu gì.

Tàn hồn Cơ Vĩnh Sinh lại nói, lần này rõ ràng rất nhiều, không như lúc trước khi ngừng khi nối:

- Bên trong có một thứ phải bị ngươi kiểm soát.

Ngữ điệu Cơ Vĩnh Sinh bình tĩnh làm Tần Quân lại liên tưởng đến thân hình vĩ ngạn cao vạn trượng của y, tựa như Bàn Cổ khai thiên tích địa.

Tần Quân hỏi dồn:

- Là cái gì?

Cơ Vĩnh Sinh tỉnh táo lại làm gì?

Tần Quân thầm buồn bực. Nếu ý thức của Cơ Vĩnh Sinh tỉnh táo thì sau này hắn không tiện làm chuyện đó với nữ nhân của mình.

Giọng Cơ Vĩnh Sinh bình tĩnh như nước:

- Ngươi đi vào liền biết.

Tần Quân không hỏi nhiều, đoàn người dọc theo đường hang đi xuống.

Vọng Tuyết vừa dẫn đường vừa giới thiệu:

- Thì ra lịch sử của Miêu Nhân tộc xa xưa hơn ghi chép của chúng ta. Nghe nói thuở xa xưa thiên địa có Thánh Đình, Miêu Nhân tộc là kì binh dưới tay Chiến Thần Thánh Đình. Nhưng sau khi Thánh Đình chết thì Miêu Nhân tộc cũng suy sụp. Nghe nói mỗi khi Miêu Nhân tộc có người đột phá Thái Ất cảnh thì sẽ mất tích bí ẩn, đây là lý do tại sao Miêu Nhân tộc mãi không thể vươn lên.

Tần Quân nhướng cao chân mày.

Không lẽ có thế lực nào theo dõi Miêu Nhân tộc?

Liễu Nhược Lai ngạc nhiên nghe, trước kia nàng không biết có Miêu Nhân tộc, càng đừng nói đến Thái Ất cảnh.

Liễu Nhược Lai hưng phấn hỏi:

- Thánh Đình? Đó là tồn tại giống Thần Điện sao?

Khác với Nam Vực lạc hậu, đa số người Đông Viêm Vực biết đến Thần Điện.

Vọng Tuyết lắc đầu cười nói:

- Không rõ nữa, ghi chép trong cổ tích vì quá lâu nên hơi mơ hồ không rõ.

Đi vòng vèo xuống đáy hang, chỗ này cách mặt đất khoảng ba trăm thước, không khí mỏng manh, không gian rất lớn ẩn giấu tòa cung điện rộng rãi.

Cung điện như đã phong hóa, đa số cột đá tàn phá không chịu nổi. Nóc hang khảm vô số đá quý phản chiếu ánh sáng soi tỏ không gian lòng đất, làm không gian trở nên mộng ảo.

Tần Quân nhủ thầm:

- Ngươi nói thứ đó nằm ở đâu?

Tần Quân quét mắt bốn phía, trừ đá vụn ra không thấy bảo bối gì.

Cơ Vĩnh Sinh lên tiếng:

- Tiếp tục đi về phía trước, trong cung điện.

Giọng điệu Cơ Vĩnh Sinh bình tĩnh như đang nói một chuyện chẳng quan trọng.

Tần Quân bĩu môi, sao Cơ Vĩnh Sinh bình tĩnh như thế?

Liễu Nhược Lai, Chung Quỳ tò mò đánh giá cổ tích Miêu Nhân tộc, kiến trúc hoang tàn cho cảm giác thương mang. Khiến họ ngạc nhiên nhất là theo Vọng Tuyết nói chỗ này cỡ mấy vạn năm, cách mặt đất không xa vậy mà giữ được cảnh tượng thế này đã là kỳ tích.

Đoàn người vào cung điện đến trước truyền tống môn. Truyền tống môn phủ đầy tro bụi rất là cổ xưa, hai cây cột đá cao mười thước, mặt trên có mấy ngàn chỗ lõm để khảm linh thạch.

Vẻ mặt Vọng Tuyết khó xử nói:

- Truyền tống môn cần linh thạch nhị giai mới khởi động được.

Linh thạch nhị giai!

Nhìn đống chỗ lõm này ít nhất cỡ ba ngàn cái.

Liễu Nhược Lai thầm tặc lưỡi. Ba ngàn khối linh thạch nhị giai đối với nàng là tài khoản kếch sù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.