Chung Quỳ huơ Trảm Quỷ kiếm, khuôn mặt lạnh băng. Không yêu vương nào đỡ nổi nhát kiếm nên dùng chiến thuật chơi diều, làm Chung Quỳ trong một chốc khó giành được chiến thắng.
Hổ Hoàng thấy Tần Quân cõng Vọng Tuyết thì nổi giận giơ tay đánh hắn, tức giận quát to như tiếng sấm:
- Thả nàng ra!
Yêu lực hóa thành bàn tay to như núi Thái đè xuống, gió to thổi vù vù làm Liễu Nhược Lai, thiếu nữ Miêu Nhân cong lưng.
Tần Quân không chút sợ hãi nhìn chằm chằm bàn tay ập đến.
Chung Quỳ gầm lên:
- To gan!
Chung Quỳ vung Hấp Quy Thần Tụ cưỡng ép kéo về bàn tay yêu lực đánh hướng Tần Quân.
Hổ Hoàng khùng lên, chữ vương trên trán vặn vẹo như vật sống, lạnh lùng nói:
- Ngươi biết kết cục chống đối bản hoàng là gì không? Có lẽ ngươi rất mạnh nhưng bản hoàng nhận chỉ lệnh của Dạ Đế!
Dạ Đế!
Cái tên này chấn nhiếp nguyên Đông Viêm Vực, nghe nói Dạ Đế là đại yêu kinh thiên tu luyện mấy vạn năm. Vì có Dạ Đế khiến nhân tộc Đông Viêm Vực không cách nào bá chiếm Vô Tận Địa Vực hoàn toàn.
Chung Quỳ lúc còn ở Âm phủ có nghe tiếng Dạ Đế, nhưng gã không dao động, dù sao Dạ Đế không có mặt ở đây.
Chung Quỳ híp mắt nói:
- Hừ! Trước khi Dạ Đế đến ngươi phải chết!
Chung Quỳ giơ kiếm chém, muôn vàn kiếm khí như bóng sáng vô số kể từ bốn phương tám hướng ập đến.
Yêu vương đứng gần không kịp né bị cắt nát.
Tần Quân híp mắt, Hổ Hoàng, Dạ Đế?
Cái tên nghe thì đáng sợ nhưng không biết có thật sự ghê gớm vậy không.
Từ khi nếm thử uy áp khủng bố của Thần Vô Cơ thì Tần Quân không để mắt đến cường giả dưới Thần Điện.
Các ngươi ghê gớm đến đâu cũng không bằng Thần Điện.
Vọng Tuyết nằm trên lưng Tần Quân nói:
- Hình như Dạ Đế rất để ý Miêu Nhân tộc, trong Vô Tận Địa Vực có cổ tích của Miêu Nhân tộc nhưng bị Dạ Đế phong tỏa. Dạ Đế muốn lợi dụng ta bắt nguyên Miêu Nhân tộc.
Tần Quân nheo mắt hỏi nhỏ:
- Nàng từng gặp Dạ Đế?
Vọng Tuyết giải thích rằng:
- Không, nhưng Hổ Hoàng bị Dạ Đế khống chế, là hắn tổn thương ta, nhốt ta trong hang núi này muốn bắt ta thỏa hiệp. Nhưng hắn không dám thật sự tổn thương ta nên mãi không vào trong hang.
Vọng Tuyết tạm dừng một chút, nhẹ giọng nói:
- Nghe nói Dạ Đế là tồn tại vượt qua thập giai, chúng ta tốt nhất đừng đối địch, dù sao nơi này không phải Nam Vực.
Đột nhiên vang tiếng gợi ý của hệ thống:
[Đinh! Xúc phát chi nhánh chiệm vụ: Chinh phục Dạ Đế! Chi tiết nhiệm vụ: Dạ Đế mơ ước Miêu Nhân tộc, sẽ xung đột với túc chủ. Nếu túc chủ thu phục hoặc giết Dạ Đế sẽ được một lần cơ hội Thần Ma đỉnh cao, một cơ hội triệu hoán quân đoàn Thần Ma, một cơ hội phó bản Thần Ma!]
Ánh mắt Tần Quân càng lạnh.
Sẽ xảy ra xung đột? Tức là dù hắn chạy trốn thì Dạ Đế vẫn sẽ giết đến Nam Vực?
Nếu vậy thì . . .!
Mắt Tần Quân tràn đầy sát khí, hắn rất tò mò tại sao Dạ Đế để ý Miêu Nhân tộc như vậy.
Miêu Nhân tộc có điểm gì đặc biệt? Trừ là chiến tộc mạnh dưới tay Cơ Vĩnh Sinh ra không có lai lịch gì khác.
Khoan, không lẽ liên quan đến Cơ Vĩnh Sinh hoặc Thánh Đình Nam Vực?
Tần Quân càng nghĩ càng xa.
Cùng lúc đó, Chung Quỳ bùng nổ tất cả thực lực, tốc độ nhanh như kinh hồng, Trảm Quỷ kiếm liên tục cắt đầu yêu vương buộc Hổ Hoàng không dám đến gần.
Hổ Hoàng chỉ là Thái Ất Kim Tiên cảnh cửu trọng, nếu không phải ỷ vào đông yêu hiếp ít thì đã sớm bị Chung Quỳ giết. Thấy thuộc hạ không đủ mạnh, liên tiếp chết thảm, trong lòng Hổ Hoàng sinh ý chạy trốn.
Hổ Hoàng nghiến răng thầm nghĩ:
- Đáng ghét! Nếu cứ lùi như vậy Dạ Đế sẽ không tha cho ta.
Hổ Hoàng liếc hướng Tần Quân, ánh mắt độc ác xông thẳng tới chỗ đám người.
Ghế đá của Hổ Hoàng dường như là pháp bảo, tốc độ bay siêu nhanh, chớp mắt đã đến trên đầu nhóm Tần Quân, một tay chộp Vọng Tuyết.
Liễu Nhược Lai sợ hãi hét rầm lên, ngồi bệch xuống đất:
- A!!!
Tần Quân há mồm phun ra Tam Muội Chân Hỏa bao bọc người Hổ Hoàng, nhiệt độ cao kinh khủng đốt gã liên tục thụt lùi, điên cuồng muốn dập tắt lửa nhưng không được. Hổ Hoàng đau đớn gào rú, thanh âm chấn ngọn núi rung bần bật.
Liễu Nhược Lai tê liệt ngồi dưới đất nhìn bóng lưng Tần Quân, mắt thẫn thờ:
- Đây là lửa gì . . .
Nhìn Tần Quân mãi, Liễu Nhược Lai bỗng cảm thấy trời có sập xuống cũng không sợ. Đối diện yêu quái khủng bố Tần Quân vẫn bình tĩnh ung dung, còn tổn thương địch thủ, làm Liễu Nhược Lai rất rung động.
Mắt Chung Quỳ đỏ ngầu:
- Ngươi dám!
Chung Quỳ lập tức lao hướng Hổ Hoàng, đè ép không gian dọc đường bị xé rách như các khe nứt đen lơ lửng trên không trung.
Hổ Hoàng sợ hãi vội vàng xoay người bay đi, ngọn lửa đốt trên người không thể dập tắt khiến gã như quả cầu lửa bắn hướng chân trời.
Vì bảo vệ Tần Quân nên Chung Quỳ không dám đuổi theo.
Những yêu vương còn sống thấy Hổ Hoàng đã trốn thì không dám chiến nữa, nhanh chóng rút lui.
Chiến đấu chợt ngừng.
Nhưng phạm vi mấy ngàn thước một đống hỗn độn, có thể thấy chiến đấu vừa rồi thảm liệt đến nhường nào.
Chung Quỳ đáp xuống trước mặt Tần Quân, hỏi:
- Bệ hạ có sao không?
Chung Quỳ không bị thương, hơi thở đều đều tựa như không hề đánh nhau.
Đừng thấy Chung Quỳ có tu vi Thái Ất Tán Tiên cảnh trung kỳ nhưng cơ thể không mạnh mẽ giống Dương Tiễn, chỉ có thể né tránh công kích của đám yêu vương, nên gã bị bao vây chịu nhiều hạn chế. Cộng thêm Hổ Hoàng không ngừng quấy rối khiến Chung Quỳ không thể thắng nhanh.
Tần Quân cười lắc đầu nói:
- Không sao.
Tần Quân thả Vọng Tuyết xuống, hắn nhìn quét phế tích một vòng, mở miệng nói:
- Chờ một canh giờ, đợi vết thương của nàng lành rồi hẵng đi.
Một canh giờ có thể lành lặn?
Chung Quỳ cau mày. Liễu Nhược Lai và thiếu nữ Miêu Nhân cũng thắc mắc, nhưng không ai dám phản bác lời của Tần Quân.
Vọng Tuyết dựa vào vách núi cười nói:
- Không ngờ bí thuật đó thật sự có ích, ngươi thật sự đến.
Nụ cười của Vọng Tuyết khiến người đau lòng.
Bí thuật?
Vẻ mặt Tần Quân thắc mắc.
Vọng Tuyết cười nói:
- Ngày đầu tiên bị nhốt ta liền dùng thần thuật thỉnh lệnh mới được truyền thừa, ta cầu ngươi có thể đến bên ta, không ngờ ngươi tới thật.
Thần thuật thỉnh lệnh?
Tần Quân trợn to mất, không lẽ hắn xuất hiện trong Đông Viêm Vực là vì Vọng Tuyết?
Rất có thể, nếu Dương Tiễn và Kim Thiền Tử cũng ở Đông Viêm Vực chắc rất nhanh sẽ tìm đến hắn. Vì thần thuật thỉnh lệnh của Vọng Tuyết nên Tần Quân bềnh bồng trong thời không loạn lưu ba ngày cuối cùng đến Đông Viêm Vực?
Nếu đúng như vậy thì Tần Quân rất mừng, hắn không muốn thấy Vọng Tuyết chết.
Tần Quân không nói gì, Vọng Tuyết tưởng hắn tức giận, khuôn mặt buồn bã nói:
- Xin lỗi, tại ta lỗ mãng hại ngươi rơi vào cảnh nguy hiểm.