Liễu Nhược Lai ngạc nhiên nhìn nửa bên mặt hoàn mỹ của hắn, nàng bỗng nhận ra Tần Quân không lạnh lùng, bá đạo như vẻ ngoài.
Nhưng Tần Quân đúng là bá đạo, lạnh lùng.
Tiếp tục bay mấy chục dặm, dọc đường Tần Quân hạ gục ba con yêu thú ngũ giai, tám con yêu thú tứ giai. Hắn ngửi được mùi âm mưu.
Tần Quân nhíu mày nói:
- Chuyện gì xảy ra? Sao cảm giác có thế lực bí ẩn cố ý ngăn cản?
Chung Quỳ gật gù đồng ý:
- Những con yêu thú này có trật tự tổ chức, dường như biết chúng ta muốn làm gì.
Liễu Nhược Lai không dám xen lời, ngoan ngoãn lắng nghe.
Tần Quân hỏi thiếu nữ Miêu Nhân:
- Hãy nói xem tại sao các người đến Đông Viêm Vực?
Thiếu nữ Miêu Nhân không dám giấu diếm, kể ra ngọn nguồn.
Vốn bọn họ không định đến Đông Viêm Vực, Vọng Diễm đưa một đám thiên tài trong Miêu Nhân tộc đi truyền thừa trong cổ tích Miêu Nhân tộc. Nay Nam Vực bị Thiên Đình Đại Tần khống chế, với thân phận của Vọng Diễm nói một câu có thể làm thế lực tông môn rút ra khỏi cổ tích Miêu Nhân tộc.
Đám thiên tài Miêu Nhân tộc nhóm Vọng Tuyết vào cổ tích lĩnh ngộ truyền thừa của tiền bối, ai ngờ cổ tích bỗng nhiên chấn động truyền tống bọn họ đến Vô Tận Địa Vực. Vì quay về bọn họ đi khắp nơi thu gom linh thạch, muốn khởi động lại pháp trận truyền tống.
Tần Quân cau mày nghe:
- Ý nàng là trong Vô Tận Địa Vực có truyền tống môn đi thông Nam Vực?
Thiếu nữ Miêu Nhân gật đầu.
Liễu Nhược Lai chớp mắt:
- Nam Vực? Thiên Đình Đại Tần?
Liễu Nhược Lai có nghe tiếng Nam Vực, vì Đông Phương Cực bị Tần Thánh Đế đánh bại khiến Nam Vực nổi tiếng như cồn trong Đông Viêm Vực.
Không lẽ Tần Quân đến từ Nam Vực?
Nhóm người Tần Quân cách đích đến ngày càng gần.
Thiếu nữ Miêu Nhân chỉ ngọn núi lấp ló giữa rừng cây, nói:
- Thiếu tộc trưởng ở trong hang núi đằng trước!
Chung Quỳ trầm giọng nói:
- Bệ hạ cẩn thận, có nhiều yêu thú núp xung quanh, có cả yêu thú bát giai.
Liễu Nhược Lai tái mặt.
Yêu thú bát giai!
Tương đương với Chân Tiên cảnh, phụ thân của nàng chỉ cỡ Thiên Tiên cảnh.
Liễu Nhược Lai run cầm cập thì thào:
- Tiêu, tiêu đời.
Yêu thú bát giai mà nàng chỉ được nghe kể nay giấu ở gần đó, như hổ rình mồi.
Nghĩ đến đây Liễu Nhược Lai rùng mình.
Tần Quân quét thần thức qua, quả nhiên bắt giữ được hơi thở của Vọng Tuyết trong ngọn núi đằng trước, tuy hơi thở yếu ớt nhưng thật sự tồn tại.
Tần Quân mừng rỡ tăng tốc xông lên.
- Grào!
- Hú hú!
- Grừ!
Từng tiếng thú rống liên tiếp vang lên, các vật khổng lồ từ bốn phương tám hướng chui ra. Có hung vượn cao mười trượng, có cương vũ hắc điêu cánh rộng trăm thước, có yêu mãng hình dạng như giao long. Yêu thú đê giai thì nhiều vô số kể như thủy triều ập đến, làm cả khu rừng rung rinh.
Chung Quỳ bay lên cười nói:
- Bệ hạ hãy đi qua trước, giao chỗ này cho ta!
Tần Quân gật đầu, hắn cưỡi mây bay nhanh hướng hang núi. Tốc độ quá mau làm Liễu Nhược Lai, thiếu nữ Miêu Nhân vội nằm rạp trên mây mù.
Một con yêu mãng há mồm máu táp đám người Tần Quân, những cây to trở nên bé nhỏ khi so với nó.
Tần Quân nhìn không chớp mắt, Liễu Nhược Lai, thiếu nữ Miêu Nhân sợ hãi hét rầm lên.
Phập!
Một luồng kiếm khí cắt qua, yêu mãng bị cắt nát, máu như mưa to đổ xuống rừng cây.
Đám người Tần Quân có kinh không hiểm đến trước ngọn núi, trong lùm cỏ giữa sườn núi giấu một cái hang.
Ba người chui nhanh vào trong.
Trong hang ánh sáng mờ tối uốn lượn gấp khúc, rất nhanh bọn họ đi đến cuối đường. Tần Quân thấy Vọng Tuyết ngồi khoanh chân trên tảng đá to, mái tóc bạc xõa vai, khuôn mặt xinh đẹp không chút máu, chân mày cong cau lại làm Tần Quân đau lòng.
Liễu Nhược Lai hé môi thì thào:
- Tỷ tỷ thật đẹp.
Thiếu nữ Miêu Nhân lao qua:
- Thiếu tộc trưởng!
Tần Quân cũng lắc người đến trước mặt Vọng Tuyết.
Lông mi Vọng Tuyết run run, nàng từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt tràn đầy quan tâm của Tần Quân.
Vọng Tuyết khó khăn thì thào:
- Ngươi . . . đến . . .
Tần Quân nhanh chóng móc ra một viên Thiên Nguyên đan, đan dược này có thể cho Vọng Tuyết khỏe lại chỉ trong một canh giờ, tuy giá mắc nhưng hắn nỡ bỏ ra.
Nhét Thiên Nguyên đan vào miệng Vọng Tuyết, Tần Quân dịu dàng nói:
- Ngốc, đương nhiên trẫm đến rồi.
Liễu Nhược Lai nhìn Tần Quân và Vọng Tuyết tựa vào ngực hắn, vẻ mặt tràn đầy ước ao hâm mộ. Nàng hâm mộ tình cảm của Tần Quân và Vọng Tuyết, không như nàng bị phụ thân gả cho người lạ.
Ngoài hang bỗng vọng vào một giọng nói tràn ngập tức giận áp lực nặng nề:
- Hừ! Dám cản trở việc lớn của bản hoàng, muốn chết!
Tần Quân nghe giọng này cũng thấy tim đập chân run.
Ngọn núi rung bần bậc.
Ăn vào Thiên Nguyên đan khí huyết của Vọng Tuyết tốt hơn chút, nàng cắn răng nói:
- Chúng ta trốn đi, Hổ Hoàng sẽ không tha cho chúng ta!
Tần Quân vuốt mái tóc bạc của Vọng Tuyết, cười khẽ:
- Trốn cái gì, chúng ta không cần trốn!
Có Chung Quỳ Thái Ất Tán Tiên cảnh trung kỳ ở, tại sao hắn phải chạy?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chiến đấu ngoài hang càng kịch liệt, tiếng bầy yêu thú gầm rú, tiếng nổ làm thiên địa chìm trong tận thế.
Vọng Tuyết sốt ruột cắn răng nói:
- Hổ Hoàng là bá chủ trong phạm vi ngàn dặm Vô Tận Địa Vực, thực lực cao thâm khó dò. Quan trọng nhất là trên Hổ Hoàng còn có một tồn tại siêu nhiên, dù là vực chủ Đông Viêm Vực cũng không thể làm gì được.
Tần Quân cau mày. Liễu Nhược Lai, thiếu nữ Miêu Nhân ôm chặt cột đá, núi rung lắc làm các nàng khó đứng vững.
Tần Quân vừa nói vừa cõng Vọng Tuyết lên:
- Trẫm cõng nàng!
Nếu núi sập, với thân thể của hắn không chừng có thể chịu đựng được nhưng Vọng Tuyết thì không, nên phải nhanh chóng rời đi.
Vọng Tuyết không chối đẩy, Tần Quân cõng nàng chạy ra hang, Liễu Nhược Lai, thiếu nữ Miêu Nhân giật mình vội chạy theo.
Liễu Nhược Lai la lên:
- Chờ ta một chút! Các ngươi đừng chạy nhanh vậy!
Liễu Nhược Lai là Kim Đan cảnh, tốc độ không bằng Tần Quân và thiếu nữ Miêu Nhân. Thật ra Tần Quân đã cố ý giảm chậm, không thì chỉ tích tắc hắn đã lao ra ngoài.
Bốn người chạy ra hang núi vừa lúc thấy cảnh tượng rung động hồn người.
Mấy chục yêu vương đang vây công Chung Quỳ trên bầu trời, dẫn đầu là một yêu vương to lớn mình người đầu cọp, mặc áo đen, ngồi trên ghế đá. Nó ngồi trên ghế đá bay liên tục thi triển pháp thuật công kích Chung Quỳ, chắc đây là Hổ Hoàng. Mấy yêu vương khác cũng dùng pháp thuật làm Chung Quỳ không có chỗ trốn.
Đám yêu vương đa số thân thể khổng lồ, có một số đã biến hóa phát ra khí thế dẫn đến mây sấm cuồn cuộn.
Rừng cây ngàn thước đã bị san bằng, mùi khét nồng nặc. Ngọn núi bốn người ở may mắn còn nguyên, có lẽ vì hai bên cố ý tránh cho phá hỏng nó.