Người này hoàn toàn không hạ giọng, khiến cho Chúc Nghiên Khanh ở bên ngoài sắc mặt càng lạnh hơn. Bốn người Diệp Hiên lại chẳng biết tại sao. Bọn họ không hiểu được rõ ràng mây tía bảy màu là cái gì.
Thời gian như thế lặng lẽ trôi qua.
Đội ngũ đi tới, mặt trời dần dần tây chìm.
Lúc này, bọn họ đã đi tới sâu trong sa mạc. Trong lúc thỉnh thoảng gặp phải mấy thương đội, nhưng đối phương vừa nhìn thấy bọn họ liền khiếp sợ đến mức quay đầu rời đi, cũng không phát sinh giao tiếp gì.
Ban đầu cho rằng bọn họ sẽ yên tĩnh tiến vào buổi tối. Nhưng mà đạo tặc hoành hành sa mạc vẫn xuất hiện.
- Đứng lại!
Một quát chói tai bá đạo vang lên. Ngay sau đó ở dưới lớp cát xung quanh bỗng nhiên bay ra từng tên đạo tặc trong tay cầm vũ khí. Có khoảng chừng gần năm mươi người. Dẫn đầu chính là một người nam tử trên khuôn mặt trải rộng những vết sẹo, đầy hung ác độc địa.
Nam tử mặt sẹo khiêng một thanh dao bầu lớn, ngăn cản ở phía trước đội ngũ cười lạnh nói:
- Đi ngang qua ở đây lưu lại tài phú còn cả nữ nhân nữa!
Trong khi nói chuyện, ánh mắt hắn càn rỡ nhìn về phía Chúc Nghiên Khanh và Dương Lan. Nhất là Chúc Nghiên Khanh. Hắn vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Nhịn một bụng đầy lửa giận Tông Ngạn trực tiếp rút kiếm phóng về phía nam tử mặt sẹo. Bước chân hắn như gió, một kiếm đâm về phía cổ họng của nam tử mặt sẹo. Hắn muốn một kiếm đâm xuyên qua cổ họng.
Vậy mà lực phản ứng của nam tử mặt sẹo cực nhanh. Hắn nhanh chóng né tránh, sau đó vung thanh đao bầu chém về phía Tông Ngạn. Đao quang lạnh lùng. Tông Ngạn cả kinh theo bản năng sử dụng trường kiếm đi đón đỡ.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Lực lượng cường đại va chạm, khiến hắn bay ra ngoài.
- Kim Đan Cảnh!
Diệp Hiên híp mắt lẩm bẩm nói. Nam tử mặt sẹo rõ ràng vẫn ép thấp khí tức, nhưng chiến đấu một hồi, liền tiết lộ ra ngoài.
Bởi vì Thương Quân Lang tồn tại, trước mặt tính như có đạo tặc phát hiện ra đội ngũ của đám người Tần Quân cũng không dám đánh cướp. Hiện tại nhóm đạo tặc này rõ ràng không có sợ hãi, cho nên mới dám nhảy ra.
Quả nhiên, nam tử mặt sẹo dẫn đầu có tu vi Kim Đan Cảnh. Chỉ có điều rõ ràng là vừa đột phá, bằng không có thể trực tiếp giết chết Tông Ngạn ngay lập tức.
- Mọi người cẩn thận. Hắn đã đạt được Kim Đan Cảnh. Chúng ta không phải là đối thủ của hắn!
Diệp Hiên vội vàng kêu lên. Mộ Dung Huyền cũng vội vàng đỡ lấy Tông Ngạn không ngừng ngã xuống. Các cấm vệ cũng nhanh chóng rút đao, cảnh giác nhìn bọn đạo tặc với vẻ mặt nụ cười dữ tợn xung quanh.
Giả Tuân không khỏi trầm giọng hỏi:
- Các hạ nắm giữ tu vi Kim Đan Cảnh, chắc hẳn không phải là hạng người vô danh!
Bên trong vương quốc Càn Nguyệt, tu sĩ đạt được Kim Đan Cảnh rất ít. Trên cơ bản bọn họ đều có danh tiếng, Chỉ cần là người đã ghi danh, Giả Tuân liền có thể nhớ tới sự tích của đối phương.
Nam tử mặt sẹo liếm môi, uy nghiêm đáng sợ cười nói:
- Ta là Công Tôn Đồ, nghe nói qua sao?
Đồng tử Giả Tuân co lại, cả kinh nói:
- Ngươi là Công Tôn Đồ một đêm tập kích năm mươi đệ tử Trúc Cơ Cảnh của Tử Quang Tông sao?
Năm người Diệp Hiên vừa nghe, đều quá sợ hãi.
Tu sĩ Trúc Cơ Cảnh đều có phương pháp bảo vệ tính mạng của riêng mình. Một đêm bị giết năm mươi tu sĩ Trúc Cơ Cảnh cũng không phải là chuyện dễ dàng. Huống gì là đệ tử Trúc Cơ Cảnh của Tử Quang Tông.
Đừng thấy đệ nhất thiên tài đến từ Huyền Linh Tông. Nhưng đệ nhất tông môn của vương quốc Càn Nguyệt lại là Tử Quang Tông.
- Khà khà, không nghĩ tới ngươi vẫn nghe nói qua về chiến tích của ta. Dù vậy, ngày hôm nay nếu các ngươi không để lại tiền tài và nữ nhân, đều phải chết!
Công Tôn Đồ cười gằn, giống như ác ma, khiến người ta khiếp sợ tới cực độ. Dương Lan nhìn thấy theo bản năng trốn tới phía sau Diệp Hiên.
Ngồi ở trên lưng ngựa Pháp Hải vẫn nhớ kỹ kinh phật, hoàn toàn không có ý xuất thủ. Hạo Thiên Khuyển ở phía sau ghé vào bàn đạp vẫn còn ngủ mơ. Xe ngựa đi đầu không chút động tĩnh. Thái Bạch Kim Tinh cũng không có ý xuất thủ.
Giả Tuân biết rõ sự khủng khiếp của Công Tôn Đồ, hắn vội vàng nhìn về phía một chiếc xe ngựa cuối cùng, kêu lên:
- Việt Vương điện hạ, mau ra tay đi. Cấm vệ quân không thể chống lại được đối phương.
Đột nhiên, hắn ý thức được mỹ danh để cho cấm vệ quân hộ tống đám hoàng tử Tần Quân, còn không bằng nói là tới làm chạy chân. Bọn họ còn phải dựa vào Tần Quân bảo vệ.
- Thương Quân Lang, giúp ta bắt chuyện với hắn.
Giọng điệu lười biếng của Tần Quân từ bên trong buồng xe truyền ra. Mọi người nghe được, ánh mắt nhất thời sáng lên. DDúng vậy, Thương Quân Lang cũng là tồn tại Kim Đan Cảnh!
Vừa dứt lời, Thương Quân Lang đi theo cuối cùng trong nháy mắt từ trạng thái dịu ngoan biến thành nguyên hình. Trong mắt nó hiện ra hung quang, một tiếng sói tru bá đạo từ trong miệng nó phát ra, chấn động tới mức tất cả mọi người không nhịn được phải che lỗ tai.
Ngay sau đó, thân thể cao lớn của Thương Quân Lang giống như xe tăng, xông về phía Công Tôn Đồ ở đằng trước. Các cấm vệ vội vàng né tránh. Diệp Hiên cũng lôi kéo Dương Lan tránh ra.
- Loài bò sát! Đi tìm chết!
Thương Quân Lang tức giận mắng. Trong khi nói chuyện, ba đạo yêu lực màu đỏ từ trong miệng nó bay ra, xé rách không khí, trực tiếp bắn về phía Công Tôn Đồ.
Khóe miệng Công Tôn Đồ cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt đầy vẻ xem thường. Hắn cũng không né tránh, vung đao chém tới trước mặt. Đao khí màu đen mang theo cuồng phong tàn sát bừa bãi dâng lên. Bụi bặm tung bay. Đàn ngựa cả kinh hí vang, nâng cao móng ngựa.
Ầm một tiếng!
Yêu lực màu đỏ cùng đao khí màu đen ầm ầm va chạm vào nhau. Lực trùng kích cường đại tàn sát bừa bãi về phía các phương hướng. Giả Tuân và mấy cấm vệ còn bị ném ngã trên mặt đất. Cát đá phía dưới chỗ nổ mạnh trực tiếp bắn ra, hình thành hố to.
- Đây là lực lượng Kim Đan Cảnh sao...
Chúc Nghiên Khanh thì thào tự nói. Cuồng phong vỗ vào mặt nàng. Nàng hoàn toàn không cảm giác được đau đớn. Những sợi tóc theo gió trung bay. Trong nàng đầy tia sáng kỳ dị.
Đám người Diệp Hiên đều khẩn trương nhìn Thương Quân Lang và Công Tôn Đồ. Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong bọn họ cũng không dám tùy tiện tham gia vào cuộc chiến.
Thương Quân Lang phóng người nhảy lên một cái, hai móng giống như đao phong xé rách bụi bặm, đánh úp về phía Công Tôn Đồ. Công Tôn Đồ giơ đao lên cứng rắn lay động. Móng vuốt sói rơi vào trên lưỡi đao, tia lửa bắn ra bốn phía. Lực lượng cường đại ép tới mức hai chân Công Tôn Đồ lún vào trong cát đá, hai cánh tay run rẩy. Mơ hồ có tư thế không chịu được.