Tần Quân không nhịn được cảm thấy bất đắc dĩ. Chúng ta có lòng tốt dẫn các ngươi theo, các ngươi trái lại cười nhạo Tần Vân. Hiện tại lại lấy ra bộ dáng ủy khuất bị khi dễ, còn có thiên lý hay không?
- Điện hạ, ngàn lần không được nổi giận. Những thiếu hiệp cũng không có ác ý. Theo lẽ thường suy nghĩ, tiên nhân quả thực chỉ là lời đồn đại...
Pháp Hải ở trên lưng ngựa lên tiếng, khiến cho Tần Quân không khỏi nheo cặp mắt lại.
Năm người Diệp Hiên lúc này mới hiểu được Tần Quân vì sao cay nghiệt như vậy. Hóa ra là do lúc trước bọn họ nghi vấn chuyện tiên nhân này.
Pháp Hải cho bậc thang, Tần Quân tất nhiên sẽ không lại làm khó dễ bọn họ. Năm người Diệp Hiên chỉ có điều có chút tự cho mình là đúng, cũng không thật sự đắc tội hắn.
- Tiếp tục đi tới. Nhưng đừng chậm trễ thời gian.
Tần Quân ném lại một câu, tiếp theo liền quay về thùng xe, khiến cho năm người Diệp Hiên đưa mắt nhìn nhau.
Nữ tử mặc y phục màu trắng cắn răng nói:
- Người này thật đáng ghét!
- Hắn rất mạnh.
Nữ tử y phục màu đỏ lạnh lạnh lùng đột nhiên nói một câu, khiến cho những người khác không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Tông Ngạn trợn tròn hai mắt, khó có thể tin nổi nói:
- Hắn thoạt nhìn rất trẻ tuổi a.
Khuôn mặt Tần Quân thoáng lộ ra vẻ non nớt. Chắc hẳn khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Chỉ mới chừng ấy tuổi không ngờ có thể khiến cho nữ tử y phục màu đỏ đánh giá là rất mạnh.
Diệp Hiên nhíu mày trầm mặc, không biết suy nghĩ điều gì.
Giả Tuân đi tới, cười nói:
- Việt Vương điện hạ chúng ta tính tình là như vậy. Các ngươi đừng để ý.
Tần Vân cũng nói theo:
- Đúng vậy, bất kể đối mặt với ai, hoàng huynh ta đều như vậy. Nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ.
Nói ra những lời này, chính hắn cũng không tin. Tần Quân không chỉ có nói năng chua ngoa, cũng tâm như đao, giết người không chớp mắt.
- Lẽ nào hắn cũng muốn tham gia vũ hội Tiềm Long?
Nữ tử mặc y phục màu trắng nghi ngờ hỏi. Ánh mắt Tông Ngạn không khỏi nhất thời sáng lên. Hắn suy nghĩ ở trong vũ hội Tiềm Long phải cho Tần Quân đẹp mặt. Mà bây giờ có Thương Quân Lang ở đây, hắn giận mà không dám nói gì.
Tần Vân gật đầu nói:
- Không sai, ngươi cũng đừng xem thường hoàng huynh ta. Tuy rằng hoàng huynh ta trẻ tuổi, nhưng trước đó không lâu vừa đột phá Kim Đan Cảnh!
Kim Đan Cảnh!
Năm người Diệp Hiên quá sợ hãi. Giả Tuân không nhịn được che trán. Hắn ngay cả cơ hội ngăn cản Tần Vân cũng không có.
Tiểu tử này không phải là cố ý lộ tẩy chứ?
Mặt ngoài bộ dạng thành thật...
Bên trong buồng xe, trán Tần Quân đầy vạch đen nói với Đát Kỷ:
- Tần Vân tiểu tử này đơn giản là bằng hữu heo trong đội. Ta còn muốn giả heo ăn lão hổ.
Dựa vào vách buồng Đát Kỷ lười biếng nói:
- Như vậy không tốt sao? Chí ít có thể chấn áp bọn họ.
Khóe miệng Tần Quân kéo lên một chút. Đại tỷ, ngươi không biết thích thể hiện và đánh vào mặt cái nào chơi hay hơn sao?
Bên kia, năm người Diệp Hiên cũng từ từ hồi thần. Nam tử áo đen vẫn không có mở ra miệng, cười khổ nói:
- Xem ra chúng ta mới là ếch ngồi đáy giếng.
- Hắn thật sự lợi hại như vậy sao?
Nữ tử mặc y phục màu trắng vẫn có chút không tin.
- Thật sự. Chúng ta tận mắt nhìn thấy hắn độ kiếp. Thiên lôi này quả thực dọa người. Hoàng huynh ta cũng suýt bị đánh thành tro bụi.
Tần Vân nói ra lời thề son sắt, dường như hắn chính là Tần Quân.
Thiên kiếp!
Sau khi năm người Diệp Hiên nghe được sự miêu tả của hắn, không khỏi tin tưởng vài phần.
Nữ tử y phục màu đỏ hờ hững nói:
- Các ngươi đều nói vương quốc Càn Nguyệt chỉ có Trác Tuấn Kiệt có bản lĩnh. Hiện tại xem ra các ngươi để lọt hắn.
Bốn người Diệp Hiên xấu hổ không thôi. Trong bọn họ nữ tử y phục màu đỏ nhỏ tuổi nhất, vừa qua hai mươi, thiên phú chính là mạnh nhất trong số bọn họ, có thể đạt được Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong. Nữ tử y phục màu đỏ bình thường cơ bản đều chỉ bế quan. Đối với tin tức bên ngoài, nàng hoàn toàn không biết gì cả. Tất cả tin tức nàng biết có liên quan đến vương quốc Càn Nguyệt toàn bộ là đến từ bọn họ.
Ba gã nam đệ tử đều có chút ái mộ đối với nữ tử y phục màu đỏ. Cho nên nghe được lời của nàng nói, bọn họ đều có chút xấu hổ.
Nữ tử mặc y phục màu trắng nhíu mày nhìn về phía nàng, trong mắt có chút không vui, nhưng cũng không nhiều lời.
Có thể thấy đội ngũ này của bọn họ cũng không đoàn kết giống như ngoài mặt.
- Tiếp tục đi tới.
Phía trước, âm thanh của đội trưởng cấm vệ cắt ngang lời bọn họ nói chuyện với nhau, cũng hóa giải sự xấu hổ của bọn họ.
Đội ngũ tiếp tục đi tới. Tiểu tử Tần Vân này lại không an phận, bắt đầu không ngừng đến gần nữ tử y phục màu đỏ. Điều này làm cho trong lòng ba gã nam đệ tử Diệp Hiên không vui, nhưng ngoài mặt lại không tiện nói cái gì.
Trải qua giao lưu, Tần Vân mới biết được nữ tử y phục màu đỏ tên là Chúc Nghiên Khanh. Nữ tử mặc y phục màu trắng tên là Dương Lan. Nam tử áo đen tên là Mộ Dung Huyền.
Trong năm người, người lớn tuổi nhất chính là Mộ Dung Huyền. Chỉ có điều Diệp Hiên mạnh nhất, lại thêm là thân phận đại đệ tử, tất cả mọi người lấy hắn làm đầu.
Đương nhiên ngoại trừ Chúc Nghiên Khanh. Nữ nhân này tính cách cao ngạo lạnh lùng, có đôi khi thậm chí không nể mặt Diệp Hiên.
Đối mặt với Tần Vân đến gần, Chúc Nghiên Khanh không hứng thú lắm. Thế nhưng tiểu tử này dính như da trâu quấn quít lấy không tha. Nàng cuối cùng không nhịn được lạnh giọng trách mắng:
- Điện hạ, nếu như ngươi quá rảnh rỗi, có thể đi luyện công.
Chúc Nghiên Khanh tuy rằng vẫn còn hoa quý, nhưng tiêu chuẩn kén chồng của nàng rất cao. Ít nhất phải mạnh mẽ hơn nàng. Rất rõ ràng Tần Vân hoàn toàn không phù hợp.
Tuy rằng Tần Vân bộ dạng trưởng thành sớm, nhưng chung quy vẫn là thiếu niên.
Bị nữ thần mắng một câu, mặt Tần Vân cũng không nhịn được đỏ lên. Hắn chỉ có thể mất mát rời khỏi đó. Diệp Hiên, Tông Ngạn, Mộ Dung Huyền thấy vậy, thầm cảm thấy sảng khoái không thôi.
- Chúc sư muội của chúng ta thực sự thích gần người. Cũng không biết Chúc sư muội rốt cuộc thích thanh niên tài tuấn thế nào?
Dương Lan che miệng cười nói. Ba người Diệp Hiên không khỏi vểnh tai nghe. Bọn họ cũng từng đến gần Chúc Nghiên Khanh, đáng tiếc đều kết thúc trong sự thất bại.
Chúc Nghiên Khanh liếc mắt nhìn nàng, sau đó thản nhiên nói:
- Anh hùng trong lòng ta nhất định phải là anh hùng cái thế, đỉnh thiên lập địa.
Ngồi ở bên trong buồng xe Tần Quân nghe được thiếu chút nữa phì cười. Theo bản năng hắn tiếp một câu:
- Có phải là chân đạp mây tía bảy màu hay không?