Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 121: Chương 121: Luận về phong thái




Thậm chí có người nói qua, vương quốc Càn Nguyệt và vương quốc Thương Lam hợp lực cũng không phải là đối thủ của vương quốc Ngô Kỳ.

Thân là đại đệ tử đệ nhất tông môn của vương quốc Ngô Kỳ, sau khi Diệp Hiên nhìn thấy được Tần Vân, liền biết được vương quốc Càn Nguyệt có bao nhiêu kém cỏi. Cho nên hắn tự nhiên vì vậy mà trở nên mừng rỡ. Nước láng giềng càng yếu, quốc gia bọn họ càng an toàn.

- Không sai, ta không giống các ngươi, là vì tiền đồ. Ta chỉ là đại biểu cho hoàng thất chúng ta đứng ra mà thôi, không cầu thứ tự quá cao, không mất mặt là được.

Tần Vân sảng khoái cười nói, hoàn toàn không giả vờ làm người béo mập, rất thành thực.

Giả Tuân không khỏi lắc đầu. Tần Vân là quá thành thật, cho nên nhất định vô duyên với ngôi vị hoàng đế.

Diệp Hiên xua tay khiêm tốn đáp lại một câu. Cuộc nói chuyện giữa hai người sau đó liền trở nên không dinh dưỡng.

- Vậy chúng ta tiếp tục lên đường!

Giả Tuân theo bản năng nhìn về phía một chiếc xe ngựa cuối cùng sau đó nói. Tần Quân trước đó không lâu mới đột phá Kim Đan Cảnh. So với hắn, năm tên thiên tài Viêm Kình Tông này cũng không nhịn được buồn bã thất sắc.

Đội ngũ tiếp tục đi tới. Năm người Diệp Hiên gia nhập thật ra khiến cho đội ngũ tăng thêm một phần khí tức. Phần lớn đều là Tần Vân và năm người Diệp Hiên cười nói. Trong năm người duy nhất chỉ có nữ tử y phục màu đỏ kia không mở miệng, vẫn vẻ mặt lạnh lùng. Tần Vân cảm thấy hứng thú nhất chính là nàng. Cho nên khiến cho Tần Vân mặt ngoài tươi cười trong tâm lại sốt ruột.

- Có bốn chiếc xe ngựa. Ngoại trừ điện hạ và Giả thái sư còn có ai nữa?

Diệp Hiên có chút không nhịn được, hỏi.

- Còn có một vị hoàng huynh cùng với một vị tiên nhân.

Tần Vân người này thẳng thắn, khiến cho Giả Tuân ở bên cạnh, khóe miệng co quắp.

Có thể không cần tiết lộ nội tình của chúng ta cho người xa lạ hay không!

Tần Vân nói vậy, khiến cho năm người Diệp Hiên không khỏi kinh ngạc. Ngay cả nữ tử y phục màu đỏ cũng ném tới ánh mắt kinh ngạc.

Tiên nhân?

Ý nghĩ đầu tiên của năm người Diệp Hiên chính là không tin. Thứ hai đó là cho rằng đám người Tần Vân bị đám giang hồ lừa gạt.

Tuy rằng bên trong vương quốc tu tiên rất phổ biến. Nhưng tiên nhân vẫn chỉ là lời đồn đại.

Cảm nhận được ánh mắt của nữ tử y phục màu đỏ, Tần Vân nhất thời kích động. Hắn giả ho một tiếng, sau đó nói:

- Vị tiên nhân này là do hoàng huynh ta mời tới. Ngay cả hóa...

- Khụ khụ!

Giả Tuân cuối cùng không nhịn được cắt ngang lời hắn.

Tần Vân không khỏi vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hắn. Chỉ nghe Giả Tuân cười nói:

- Cái gì mà tiên nhân chứ? Điện hạ đừng nói chuyện cười.

Lúc này, nữ tử y phục màu đỏ vẫn không mở miệng bỗng nhiên lên tiếng nói:

- Điện hạ là muốn nói ngay cả cường giả Hóa Hư Cảnh cũng không phải là đối thủ của vị tiên nhân kia?

Ánh mắt Tần Vân nhất thời sáng lên, bộ dạng ngươi hiểu ta, khiến cho khóe miệng Giả Tuân giật một cái. Có thể đừng ngu xuẩn như thế có được không!

- Phì...

Một nữ tử khác mặc y phục màu trắng không nhịn được cười. Tuy rằng so với nữ tử y phục màu đỏ, nàng giống như cỏ xanh bên cạnh hoa tươi, nhưng nàng cũng thuộc về loại hình dễ nhìn. Chỉ thấy nàng cười nhạo nói:

- Hóa Hư Cảnh mạnh tới mức nào, các ngươi biết không?

Vương quốc Ngô Kỳ liền có một vị cường giả Hóa Hư Cảnh, bảo vệ vương quốc Ngô Kỳ mấy trăm năm. Cho nên cường giả Hóa Hư Cảnh ở trong mắt bọn họ chính là thần.

Nghe được có người có thể đánh bại cường giả Hóa Hư Cảnh, bọn họ tất nhiên không nhịn được cười.

Một đám ếch ngồi đáy giếng không biết Hóa Hư Cảnh mạnh tới mức nào. Không trách được vương quốc Càn Nguyệt dần dần suy bại.

Tần Vân không khỏi tức giận. Hắn tự nhiên có thể nghe ra sự xem thường trong giọng điệu của nữ tử mặc y phục màu trắng kia. Thời điểm hắn đang muốn giải thích, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng sói tru, khí phách vô cùng. Sắc mặt năm người Diệp Hiên biến đổi kịch liệt.

- Yêu thú Kim Đan Cảnh! Mọi người cẩn thận!

Diệp Hiên vội vàng rút kiếm. Bốn người còn lại cũng vậy. Trái lại đám người Tần Vân lại là lộ ra vẻ hài hước.

Chủ nhân của tiếng sói tru chính là Thương Quân Lang trước đó không lâu đi dò đường.

Chỉ thấy hình thể khổng lồ Thương Quân Lang chạy như điên tới, bốn chân mang theo móng sắc lẹm bay ngang, thanh thế cực lớn, khiến người ta một loại cảm giác thế không thể đỡ.

Năm người Diệp Hiên giống như gặp phải kẻ địch lớn. Trong cùng giai, yêu thú mạnh hơn tu sĩ một phần. Huống gì Kim Đan Cảnh và Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong là lạch trời có khó có thể vượt qua.

- Không cần hoang mang. Đó là vật cưỡi của hoàng huynh ta, Thương Quân Lang!

Tần Vân đắc ý nói. Lúc trước các ngươi vẫn coi thường chúng ta. Bây giờ lại bị vật cưỡi của chúng ta hù dọa đến như vậy, thực sự là đánh vào mặt mình!

Vật cưỡi?

Năm người Diệp Hiên kinh ngạc không thôi.

Nữ tử mặc y phục màu trắng kia chấn động kinh ngạc hỏi:

- Làm sao có thể? Khí thế như vậy, con yêu lang này ít nhất là tồn tại Kim Đan Cảnh, phàm là yêu thú ngưng kết yêu đan dẫu có chết không hàng.

Tần Vân càng đắc ý, đang muốn giải thích. Lúc này, xe ngựa cuối cùng bỗng nhiên có một bóng người cao ngất đi ra. Đó chính là Tần Quân.

- Trời ạ, lão tử vẫn không dễ dàng mới ngủ được một giấc. Các ngươi có thể thôi BB hay không!

Tần Quân tức giận mắng. Vừa dứt lời, hắn vẫn không nhịn được dụi dụi khóe mắt.

Yên lặng!

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập ở trên người hắn. Giả Tuân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Trên mặt Tần Vân lại là vẻ hoảng sợ. Năm người Diệp Hiên lại có chút nổi giận.

Tuy rằng nghe không hiểu cách Tần Quân dùng từ, nhưng hiểu được là từ không tốt.

Ngay cả nữ tử y phục màu đỏ lãnh đạm cũng không nhịn được nhíu mày. Một nam đệ tử tính tình nóng nảy nhất thời chửi ầm lên:

- Ngươi có thể tôn trọng một chút hay không!

Diệp Hiên theo bản năng nhíu mày. Đồng thời hắn nhìn về phía Thương Quân Lang đã tới gần đội ngũ. Nếu như Thương Quân Lang thực sự là vật cưỡi của Tần Quân, vậy lời sư đệ hắn nói, không thể nghi ngờ sẽ đưa bọn họ vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Tần Quân trừng mắt nhìn lại.

A, vẫn còn có người dám cãi lại!

- Ngươi chính là ai vậy?

A?

Nam đệ tử kia ngẩn người, sau đó hừ lạnh nói:

- Ta là Tông Ngạn, đệ tử Viêm Kình Tông!

- Viêm Kình Tông lại là thứ gì?

- Trời ạ! Ngươi nói vậy là có ý gì? Đừng vội sỉ nhục tông môn ta!

- Sỉ nhục thì thế nào?

- A...

Mắt thấy hai người làm cho càng lúc càng nóng nảy, Giả Tuân vội vàng nhảy ra hoà giải:

- Việt Vương điện hạ, bọn họ chính là đệ tử Viêm Kình Tông của vương quốc Ngô Kỳ, cũng muốn đi tới tham gia vũ hội Tiềm Long. Vì đánh rơi địa đồ, cho nên theo chúng ta đồng hành.

Thương Quân Lang đi ngang qua năm người Diệp Hiên. Nó còn cố ý đẩy ngã Tông Ngạn, sau đó phe phẩy cái đuôi đi tới trước xe ngựa của Tần Quân.

Tông Ngạn tức giận đến mức muốn mắng to. Nhưng vừa nhìn thấy Thương Quân Lang, hắn liền kinh sợ.

- Đánh rơi địa đồ? Thế nào không ném luôn người đi?

Tần Quân cười. Tiếng cười của hắn khiến cho sắc mặt đám người Diệp Hiên càng thêm khó coi.

Thật ra lúc đám người Diệp Hiên đến, Tần Quân đã tỉnh. Diệp Hiên bọn họ và Tần Vân giao lưu, hắn cũng nghe vào tai. Cho nên hắn mới cố ý giả vờ phong thái ngang ngược, chèn ép bọn họ.

Hắn không quen nhìn đám người Diệp Hiên cao giọng nói, dường như đang cười nhạo bọn họ vô tri.

- Này, miệng ngươi có thể sạch sẽ một chút hay không?

Nữ tử mặc y phục màu trắng cả giận nói. Tuy rằng bộ dạng Tần Quân rất được, nhưng ngôn ngữ khó nghe, khiến cho nàng hoàn toàn không có chút thiện cảm nào.

Ngay cả nữ tử y phục màu đỏ cũng nhíu mày lạnh nhìn Tần Quân, dường như sẽ rút kiếm bất cứ lúc nào.

- Miệng ta không sạch sẽ? Nàng tới gần xem đi, tuyệt đối sạch sẽ!

Tần Quân chỉ miệng mình cười hắc hắc nói. Nữ tử mặc y phục màu trắng nghe được khuôn mặt đỏ lên, khẽ gắt một câu:

- Đăng đồ tử!

Lúc này, Diệp Hiên cũng nhìn không được nữa. Hắn lạnh lùng nói:

- Các hạ nếu như không quen nhìn chúng ta, chúng ta đi là được. Cần gì sỉ nhục như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.