Cho nên hắn chỉ có thể kiên trì chịu đựng xuống. Cục diện rối rắm lưu lại cho hậu thế. Dù sao hắn không còn sống được mấy năm. Cho nên hắn muốn ở mấy năm cuối cùng được ăn cả ngã về không, để cho mình lưu danh sử sách. Đương nhiên nếu như thất bại, để lại tiếng xấu muôn đời.
Trong lịch sử Hoa Hạ, Tùy Dương Đế Dương Quảng là phiên bản của hắn, chủ trương chinh chiến Cao Câu Lệ, dẫn đến Tùy Triều tan vỡ. Chư hầu mọc lên như rừng. Lại thêm một ít sự tích ác liệt của hắn khiến cho hắn trở thành hôn quân trong lịch sử. Nhưng mà những việc Tùy Dương Đế làm khi còn sống lại có công lao cực lớn đối với hậu thế. Nổi danh nhất đó là Đại Vận Hà. Ở trên phương diện công lao và thành tích, Càn Hoàng Đế lại không bằng Tùy Dương Đế.
- Chờ ta đăng hoàng, bảo vệ cảnh nội trọn đời thái bình!
Tần Quân ý khí hăng hái nói. Hắn hoàn toàn không che giấu chút nào dã tâm của mình. Toàn thân Giả Tuân run lên, cũng không tiếp lời. Nhưng lợi Tần Quân nói lại làm cho hắn thật cao hứng. Chí ít Tần Quân có ý thức để cho vương quốc thái bình.
Quan trọng nhất chính là Tần Quân không e ngại hắn. Điều này nói rõ Tần Quân có suy nghĩ tiếp nhận hắn. Hắn làm sao có thể không cao hứng được?
Đội ngũ tiếp tục đi tới phía trước. Đại khái đi được mười dặm, phía bắc bỗng nhiên có năm bóng người đi tới. Bão cát bay đầy trời che giấu đi gương mặt thật của bọn họ. Nhưng khí thế của bọn họ lại làm cho lòng người kinh sợ.
Tất cả đều là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong!
- Phía trước có tình huống!
Đội trưởng cấm vệ vội vàng cao giọng kêu lên. Chỉ có điều lần này bọn họ cũng không hoảng loạn. Mặc dù đối phương là năm tên tu sĩ Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong.
Nguyên nhân không có gì khác. Đội ngũ bọn họ lại có cường giả vượt xa Trúc Cơ Cảnh!
Năm tên tu sĩ này bay thẳng đến đội ngũ, rõ ràng không phải là đi thoáng qua.
Lúc này, Tần Quân đã trở lại bên trong buồng xe nghỉ ngơi.
- Đội ngũ phía trước, có thể chỉ đường cho chúng ta hay không!
Một âm thanh sang sảng truyền đến. Người nói chuyện là vị nam tử oai hùng ở trong năm người kia. Toàn thân hắn mặc trường sam màu trắng xanh, bên hông trang bị một thanh trường kiếm, khiến người ta có một loại cảm giác tuấn tú hiệp khách. Bốn người khác là hai nam hai nữ. Bề ngoài đều không tầm thường. Nhất là nữ tử y phục màu đỏ kia, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đẹp giống như trăng sáng, nhưng đồng tử lại giống như hai đầm nước sâu, bình tĩnh không chút gợn sóng. Làn da nàng nõn nà, vòng eo rất nhỏ, thuộc về nữ tử xinh đẹp khiến người ta nhìn một cái liền khó có thể quên được.
Năm người đều rất trẻ tuổi. Rõ ràng bọn họ là đệ tử của đại tông môn hoặc con em thế gia. Hơn nữa còn không thuộc về vương quốc Càn Nguyệt. Bởi vì tu sĩ thế hệ trẻ tuổi của vương quốc Càn Nguyệt đạt được Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong lác đác không có mấy.
- Các vị thiếu hiệp muốn đi đâu vậy?
Đội trưởng cấm vệ khách khí hỏi. Hai bên đã cách xa không được mười thước, nhưng cũng không có ý thu ngăn cự ly. Cả hai bên đều đang cảnh giác đối phương.
Nam tử mặc trường sam màu trắng xanh cười nói:
- Hoàng triều Nam Trác, chúng ta không cẩn thận làm rơi mất địa đồ, cho nên chỉ có thể hỏi đường.
Hoàng triều Nam Trác?
Đội trưởng cấm vệ ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Giả Tuân đang đi tới. Chỉ thấy Giả Tuân chắp tay cười nói:
- Xin hỏi các vị thiếu hiệp là đi tham gia vũ hội Tiềm Long sao?
Lời này vừa nói ra, năm người ngoại trừ nữ tử y phục màu đỏ ra, ánh mắt đều nhất thời sáng lên. Nam tử mặc trường sam màu trắng xanh còn cười nói:
- Không sai, lẽ nào các ngươi cũng vậy?
Ánh mắt hắn tự nhiên mà rơi vào bốn chiếc xe ngựa sau lưng Giả Tuân. Rõ ràng bên trong buồng xe mới là chủ nhân.
- Đúng vậy. Không ngại chúng ta đồng hành. Cũng có thể thuận tiện chiếu cố lẫn nhau.
Giả Tuân cười đề nghị. Có bốn vị cường giả siêu cấp Thái Bạch Kim Tinh, Pháp Hải, Đát Kỷ, Hạo Thiên Khuyển trấn thủ, hắn tất nhiên không sợ đối phương giở thủ đoạn. Hơn nữa năm người này lai lịch không tầm thường, có thể lôi kéo quan hệ cũng là chuyện tốt.
Nhiều thêm một người bạn, thêm một lối ra.
Năm người không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng bọn họ vẫn đồng ý với đề nghị này. Không có cách nào. Ai bảo bọn họ không tìm được đường!
Nếu tiếp tục lưu lại, nói không chừng sát hạch vũ hội Tiềm Long kết thúc, bọn họ còn chưa có tới hoàng triều Nam Trác.
- Tại hạ Diệp Hiên, là đại đệ tử Viêm Kình Tông của vương quốc Ngô Kỳ. Bọn họ đều là sư đệ sư muội của ta. Đoạn đường tiếp theo, hi vọng các vị không nên ghét bỏ chúng ta.
Nam tử mặc trường sam màu trắng xanh chắp tay cười nói, khiến cho Giả Tuân và một đám cấm vệ phát sinh thiện cảm đối với hắn. Nho nhã lễ độ, giọng nói không có giả vờ. Đây mới thật sự là người thanh niên tuấn tú!
Lúc này, Tần Vân từ bên trong buồng xe đi ra, sau đó hỏi:
- Vương quốc Ngô Kỳ? Là vương quốc láng giềng ở phía tây vương quốc Thương Lam chúng ta sao?
Nghe vậy, Diệp Hiên không khỏi nhìn về phía hắn, cười nói:
- Đúng vậy.
Đồng thời trong lòng hắn nói thầm. Tu sĩ Luyện Khí Cảnh cũng muốn tham gia vũ hội Tiềm Long sao?
Trong đội ngũ chỉ có Tần Vân phù hợp với tiêu chuẩn tham gia vũ hội Tiềm Long. Cấm vệ quân vừa nhìn là binh sĩ. Về phần Pháp Hải, một lão hòa thượng mà thôi.
Còn không biết mình bị khinh bỉ, Tần Vân cười vang nói:
- Vương quốc Ngô Kỳ và nước ta mặc dù không có lui tới, nhưng quan hệ cũng không xấu. Ta là tứ hoàng tử Tần Vân của vương quốc Càn Nguyệt, ra mắt các vị!
Tứ hoàng tử vương quốc Càn Nguyệt!
Diệp Hiên và những người bạn đồng hành liếc mắt nhìn nhau. Tất cả nhìn ra sự bất ngờ trong mắt của đối phương.
- Ra mắt tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử cũng muốn tham gia vũ hội Tiềm Long?
Diệp Hiên tiếp tục hỏi, chỉ là mặt dáng vẻ tươi cười càng rõ ràng. Tần Vân còn tưởng rằng hắn kết giao được bằng hữu tốt.
Hắn không biết Diệp Hiên hài lòng chính là vương quốc Càn Nguyệt yếu như vậy.
Vương quốc Càn Nguyệt vẫn chinh chiến với bên ngoài. Hai phía đông tây của vương quốc Thương Lam và vương quốc Ngô Kỳ đều không phải là kẻ địch của nó. Vương quốc Thương Lam và vương quốc Càn Nguyệt bên ngoài có quan hệ liên minh. Vương quốc Ngô Kỳ có trạng thái tương đối đóng kín. Vương quốc Càn Nguyệt đã từng xuất binh chinh phạt qua vương quốc Ngô Kỳ, đáng tiếc đánh một trận lại thất bại. Vương quốc Càn Nguyệt liền không dám lại trêu chọc vương quốc Ngô Kỳ nữa.&