Bát Hoang, vô biên vô hạn, bị mê vụ vô tận bao bọc, đứng ở trên vân thải nhìn tới, phía trước phảng phất như một vũ trụ khác, ngoại trừ lui lại, liền không có những phương hướng khác có thể thông qua Bát Hoang.
- Bát Hoang đến cùng lớn bao nhiêu, vẫn luôn là một mê đề.
- Nghe nói rất nhiều cường giả đều xem Bát Hoang như mục tiêu thí luyện, sinh linh có thể còn sống rời Bát Hoang, không ai không phải nhân tài kiệt xuất.
- Bệ Hạ, vào Bát Hoang, chúng ta không thể phớt lờ, mặc dù chúng ta có nhiều Thánh Nhân như vậy.
Phục Hi nhìn Bát Hoang nói, hắn hiểu qua rất nhiều tin tức liên quan tới Bát Hoang, biết được càng nhiều, đối với Bát Hoang càng thêm kiêng kị.
Tần Quân gật đầu, hắn đã có thể cảm giác được cảm giác áp bách khó mà hình dung.
Thao Thiết cũng bất an, ghé vào bên chân Tần Quân, nhe răng nhếch miệng, bồi hồi không ngừng.
Rất nhanh, đoàn người tiến vào trong sương mù dày đặc, tốc độ của vân thải đột nhiên chậm lại.
Phục Hi biến sắc, cả kinh nói:
- Lại có quy tắc thần bí hạn chế xuyên việt không gian.
Cùng lúc đó, vân thải bắt đầu hạ xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lâm Ngọc Kỳ vội vàng ôm chặt Tần Quân, Thần Ma còn lại đều cảm giác trên người phảng phất như đè ép vô số ngọn núi lớn, dù là Bồ Đề Tổ Sư cũng không nhịn được nhíu mày.
- Hô...
Bồ Đề Tổ Sư cấp tốc huy động phất trần, pháp lực quét ra, bao trùm cả vân thải, khiến cho tốc độ hạ xuống bắt đầu chậm lại.
- Bát Hoang cấm bay! Không nghĩ tới là thật!
Sắc mặt của Phục Hi vô cùng khó coi, lúc trước hắn nghe được tin tức này thì xem thường, không nghĩ tới ngay cả Thánh Nhân cũng bị Bát Hoang hạn chế.
Tần Quân ngược lại rất bình tĩnh, ở trong Nội vũ trụ, Bát Hoang có uy danh như thế, nếu không nguy hiểm, ngược lại không thể nào nói nổi.
- Đây chính là Bát Hoang sao? Cỗ uy áp này đến cùng là cái gì.
Chúc Cửu Âm lẩm bẩm, hắn chỉ có Hiển Thánh cảnh viên mãn, đối mặt Bát Hoang uy áp, chỉ có thể run lẩy bẩy.
Mặt mũi Tử Đạo ngưng trọng, cảm thán nói:
- Truyền thuyết Bát Hoang là trung tâm của Viễn Cổ Đại Kiếp, vô số cường giả táng thân, trải qua vô số kỷ nguyên, nơi này là tuyệt địa còn kinh khủng hơn Tù Mệnh ngục vạn lần.
Trước kia hắn tới qua Nội vũ trụ, đã từng muốn xông Bát Hoang, nhưng thực lực không đủ.
Cơ Bất Bại thì mặt mũi tràn đầy phấn khởi, hắn đã không kịp chờ đợi muốn đi tìm Cực Viêm Ma Thần.
Không bao lâu, bọn hắn xuyên qua mê vụ cuồn cuộn, sơn lâm vô tận thu vào trong mắt, ở trong mê vụ nồng đậm lại là một đại lục vô cùng to lớn, bọn hắn không cách nào xem hết toàn cảnh, bởi vì sơn phong nơi này cao nhất cũng có trăm vạn trượng, thẳng nhập trong sương mù dày đặc.
- Minh...
Một thanh âm tê minh truyền đến, làm bọn hắn cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Hắc Nha giương cánh vạn trượng từ phương xa nhảy ra, hai cánh chấn động, cuồng phong gào thét.
Tựa hồ Hắc Nha không nhìn thấy đám người Tần Quân, cấp tốc bay về phía Bát Hoang đại lục, thân hình của nó càng ngày càng nhỏ, rất nhanh liền tan biến ở trong dãy núi.
- Bán Thánh!
Phục Hi trầm giọng nói, vừa tới liền gặp được một Bán Thánh?
Lâm Ngọc Kỳ giật nảy mình, Bát Hoang vậy mà hung hiểm như thế, Chúc Cửu Âm cùng Ngọc Đỉnh chân nhân thì sắc mặt khó coi, có thể nghĩ, lấy tu vi của bọn hắn nếu xâm nhập Bát Hoang, sợ là dữ nhiều lành ít.
- Tiếp tục đi tới!
Tần Quân bình tĩnh nói, có Tôn Ngộ Không cùng Bồ Đề Tổ Sư, hắn cũng không sợ.
Rất nhanh, bọn hắn liền rơi xuống đất, nếu bảo trì phi hành, Phục Hi không chịu nổi, ngay cả Bồ Đề Tổ Sư cũng không thể thời gian dài phi hành.
- Quái tai, vì sao con chim kia có thể bay?
Lý Nguyên Bá vò đầu thì thào nói, Bát Hoang quá lớn, nếu đi bộ, khi nào mới có thể tìm được Cực Viêm Ma Thần?
Bồ Đề Tổ Sư nhìn phương xa nói:
- Hắc Nha kia hẳn là đản sinh ở Bát Hoang, không bị quy tắc bài xích.