Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1510: Chương 1510: Cự thú Nhạc Thổ (2)




Hắn là Thiên Đạo Chí Thánh cũng nhìn không thấu Bát Hoang, Bát Hoang đến cùng cất giấu cái gì?

Phía trước là bình nguyên, cỏ dại lưa thưa, đại khái bên ngoài bốn năm ngàn mét, dãy núi liên miên, càng đi vào trong càng cao, phảng phất như không có cuối cùng.

Chúng nhân bắt đầu tiến lên, Tôn Ngộ Không cùng Lý Nguyên Bá đi ở phía trước, Bồ Đề Tổ Sư cùng Cơ Bất Bại đi ở sau cùng, Phục Hi cùng Dương Tiễn ở bên trái, Tử Đạo cùng Hậu Thổ ở bên phải, vừa vặn từ bốn phía bảo hộ đám người Tần Quân.

- Thần thức không cách nào tản ra sao?

Tần Quân nhẹ giọng hỏi, sau khi hạ xuống, bốn phía lặng ngắt như tờ, vô cùng yên tĩnh.

Đỉnh đầu che trời, trong sương mù dày đặc rõ ràng không có mặt trời, lại có quang mang chiếu rọi toàn bộ Bát Hoang đại lục như ban ngày.

- Không thể.

Tử Đạo lắc đầu, Bồ Đề Tổ Sư không lên tiếng, chỉ là sắc mặt có chút không dễ nhìn, có thể thấy được Thiên Đạo Chí Thánh cũng không cách nào tùy tâm sở dục ở trong Bát Hoang.

Lúc này, một bóng người từ trong sương mù dày đặc xuyên ra, cấp tốc rơi xuống đất, hắn người mặc võ bào màu xanh da trời, bên hông đeo một thanh trường kiếm cùng một cây đao, khuôn mặt lạnh lùng.

- Bát Hoang! Thiết Thư Thánh ta đến rồi!

Nói xong, hắn đột nhiên chạy như điên, đám người Tần Quân quay đầu nhìn lại, còn tưởng rằng có cường địch đột kích, nào biết người này trực tiếp lướt qua bên cạnh bọn hắn, dọc theo dốc núi, một đường xông lên, rất nhanh liền tan biến ở trong tầm mắt của đám người Tần Quân.

- Người ban nãy là Thánh Nhân?

Lý Nguyên Bá kinh ngạc hỏi, bọn hắn lại bị bỏ qua!

Cơ Bất Bại gật đầu nói:

- Khí tức bất ổn, đoán chừng là vừa đột phá Thánh Nhân cảnh.

Lâm Ngọc Kỳ, Chúc Cửu Âm, Ngọc Đỉnh chân nhân cảm giác cả người không tốt, vừa tiến đến liền gặp một Bán Thánh, hiện tại lại gặp được một tên Thánh Nhân?

Chẳng lẽ Bát Hoang là chỗ vui chơi của Thánh Nhân.

Tần Quân nở nụ cười, hắn đối với Bát Hoang hứng thú lại càng lúc càng lớn.

Đội ngũ tiếp tục đi tới.

Vượt qua một ngọn núi cao, đứng ở trên đỉnh núi, bọn hắn nhìn lại, trên mặt đều là kinh diễm.

Bát Hoang cũng không phải hoang vu như bọn hắn tưởng tượng, ngược lại non xanh nước biếc, một bộ sơn hà mỹ cảnh tráng lệ, phía trước là từng tòa núi non cao thấp chập chùng, đại khái ở bên ngoài mấy chục vạn mét là một hồ nước bát ngát to lớn, cách xa như vậy, cũng có thể nhìn thấy từng con Cự Ngư từ trong hồ nhảy lên.

- Lớn như vậy, nên đi chỗ nào tìm vị Cực Viêm Ma Thần kia?

Lý Nguyên Bá buồn rầu nói, thần thức không thể dùng, lại không thể bay, quá mệt nhọc.

Không có người trả lời hắn, bởi vì chúng nhân cũng đang tự hỏi vấn đề này.

Oanh!

Một ngọn núi ở sườn đông bỗng nhiên sụp đổ, đá vụn mang theo sương mù dày đặc đập tới, như sao băng rơi xuống đất.

Chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy rõ ràng là nam tử áo lam lúc trước tự xưng Thiết Thư Thánh kia, giờ phút này hắn có chút chật vật, dọc theo dốc núi cùng nham thạch lăn xuống, không có phong phạm Thánh Nhân chút nào.

Đám người Tần Quân không có trào phúng hắn, mà ánh mắt dừng lại trên người một quái vật khổng lồ ở trên đỉnh núi.

Đó là một cự thú khủng bố tựa như Tích Dịch, có sáu con mắt, toàn thân màu xanh sẫm, chỉ là đầu lâu liền to vạn trượng, ở trước mặt nó, bất luận sinh linh gì đều sẽ cảm nhận được mình nhỏ bé.

Cầu lưỡi thật dài mà phân nhánh không ngừng phun ra nuốt vào, sáu con mắt chuyển động, nó há mồm, miệng nói tiếng người:

- Tiểu tử, dám quấy rầy ta ngủ, ta muốn ăn ngươi!

Thiết Thư Thánh rơi đến chân núi, vừa ổn định thân hình, cái trán rách da, máu tươi tràn ra, cắn răng nhìn về phía Tích Dịch cự thú, mắng nói:

- Ai bảo ngươi lớn như vậy, ta còn tưởng là núi!

Nói xong, Thiết Thư Thánh rút Đao Kiếm bên hông, tay phải cầm đao, tay trái cầm kiếm, thả người nhảy lên, đánh về phía Tích Dịch cự thú.

- Gia hỏa này là tu vi gì?

Tần Quân hiếu kỳ hỏi, một cự thú thật lớn, khí thế hung hung, còn mạnh hơn Hắc Nha lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.