Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 167: Chương 167: Cửa lớn bằng đồng xanh




Trán Tần Quân đầy vạch đen. Em gái ngươi, ngươi mới là tiểu nhân thật sự. Cả nhà ngươi đều là tiểu nhân chân chính.

- Thật ra ta muốn xé hắn.

Lý Nguyên Phách tiếc nuối nói, khiến cho mọi người càng thêm bất đắc dĩ. Xem ra mệnh lệnh của Tần Quân vẫn tính là nhẹ.

Tần Quân đảo mắt, tiếp tục luyện. Trận phong ba nho nhỏ này cũng theo đó lắng xuống. Đội ngũ tiếp tục đi tới.

Ngồi ở trên lưng ngựa Pháp Hải không khỏi cảm thán:

- Thiếu niên lang a thiếu niên lang, xông quan giận dữ vì hồng nhan. A di đà phật...

Cái gì vậy!

Tần Quân bất đắc dĩ, nhìn về phía Pháp Hải, sau đó lắc đầu dứt bỏ tạp niệm, tiếp tục luyện. Tiểu Ly và Lý Nguyên Phách một trái một phải, làm bạn ở bên cạnh hắn.

Tranh đấu vừa rồi lại khiến cho các tu sĩ xung quanh chỉ trỏ bàn luận đối với đám người Tần Quân. Nhất là đối với Lý Nguyên Phách.

- Khí lực thật là lớn. Người này quả thực không phải là người!

- Người vừa rồi chính là thiên tài Nhân Bảng Trương Nhạc, lại bị người ta dễ dàng ném bay ra ngoài như vậy.

- Thật là tiểu hài tử lợi hại!

- Hắn là tiểu hài tử? Hắn chỉ là gầy như que củi mà thôi...

- Đúng vậy! Ngươi đã từng nhìn thấy tiểu hài tử nào khủng khiếp như vậy chưa?

Uy danh của Lý Nguyên Phách bắt đầu lưu truyền ra. Bản thân Trương Nhạc lại có chút danh tiếng. Lý Nguyên Phách sỉ nhục hắn như vậy tất nhiên dụ cho người ta chú ý.

Đoạn đường tiếp theo cũng không có gặp phải phong ba gì, một đường yên tĩnh.

...

Ba canh giờ sau, mọi người cuối cùng nhìn thấy được đường nét quan thành của hoàng triều Nam Trác xuất hiện phía trước.

Hùng vĩ!

Trong đầu Tần Quân không tự chủ được xuất hiện một từ này. Chỉ thấy điểm cuối của Hoang Nguyên có một bức tường thành cực lớn cao tới năm mươi thước. Tường thành kéo dài về phía hai bên, tiến vào trong thân núi. Chỉ riêng phần tường thành đám người Tần Quân nhìn thấy được liền dài đến hơn một nghìn thước.

Tường thành cao nhất bên trong vương quốc cũng không quá hai mươi thước. Băm mươi thước là khái niệm thế nào?

Tương đương với hơn lầu cao mười tầng như vậy!

Cửa thành cao tới gần bốn mươi thước, chế tạo từ đồng thau thành. Phía trên khắc đầy các loại kỳ trân dị thú, trang nghiêm thần bí, một khí thế dồi dào đập vào mặt khiến người ta không nhịn được có loại kích động quỳ lạy.

Đây cũng là hoàng triều!

Hoàng triều Nam Trác khống chế hơn mười vương quốc xung quanh!

- Một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho vương quốc Càn Nguyệt cũng thăng cấp làm hoàng triều.

Tần Quân hướng tới nói. Nghe được hắn nói vậy, các cấm vệ nhiệt huyết dâng trào. Ngay cả Giả Tuân và Tần Vân cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Dã tâm của hắn thật ghê gớm!

Trong lòng năm người Diệp Hiên đều cùng cảm thán.

Bọn họ lại không biết hoàng triều cũng không phải mục tiêu lớn nhất của hắn, bởi vì hắn đã biết được ở trên hoàng triều còn có tồn tại càng cường đại hơn.

Hắn tin tưởng sẽ có một ngày hắn có thể trở thành đế hoàng mạnh nhất thiên hạ, bao trùm trên chúng sinh!

Trong lòng cất giữ lý tưởng hào hùng, Tần Quân thu hồi Ngân Long Tru Hồn, đi ở giữa đội ngũ. Ngay cả Đát Kỷ và Thái Bạch Kim Tinh cũng từ trong xe ngựa đi ra.

Muốn đi vào bên trong hoàng triều Nam Trác, mỗi người đều phải đăng ký thân phận. Bất kể ngươi là thiên tài của vương quốc, hay là hoàng đế của vương quốc, cũng phải đi xuống, tiếp nhận binh sĩ trấn thủ quan ải kiểm tra.

Đương nhiên trong quá trình này rất có khả năng sẽ gặp phải một ít binh sĩ trong lòng muốn gây rối sẽ chèn ép. Nhưng phần lớn mọi người lựa chọn nén giận. Hoàng triều cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đi trừng phạt binh sĩ trấn thủ quan ải. Ngược lại, bọn họ ngầm đồng ý với loại hành vi này, vì chính là chèn ép thế lực khắp nơi.

Đối mặt với hoàng triều, vương quốc và các thế lực du tán đều giận mà không dám nói gì.

Rất nhanh, đội ngũ đi tới trước cửa thành đồng thau. Bởi vì tu sĩ vào thành quá nhiều, mọi người không thể không xếp hàng.

Chúc Nghiên Khanh và Dương Lan lại lấy mũ ra đội. Tần Quân nhìn thấy có chút kỳ quái. Hình như cảm nhận được ánh mắt hắn, Chúc Nghiên Khanh quay đầu lại nói:

- Bảo hai vị mỹ nhân của ngươi cũng đội mũ vào, để tránh khỏi sinh ra phiền phức gì khác.

Tần Quân không khỏi nhíu mày. Tất nhiên hắn nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng.

- Lần trước chúng ta từng đi qua quan thành. Những binh sĩ kia đã động tay động chân.

Dương Lan khoanh tay, giọng điệu chán ghét nói.

Tần Quân không khỏi lại nhìn về phía Chúc Nghiên Khanh. Vị mỹ nhân này cũng bị người khác táy máy tay chân sao?

- Ta là lần đầu tiên tới.

Chúc Nghiên Khanh phá lệ giải thích một hồi, khiến cho sắc mặt Dương Lan quái dị. Đây cũng không phải là phong cách của nàng!

Sắc mặt Diệp Hiên nhất thời lạnh xuống. May mà hắn đưa lưng về nhau Tần Quân, không bị Tần Quân phát hiện.

Tần Quân bừng tỉnh, sau đó hỏi:

- Các ngươi còn có nhiều mũ không?

Bọn họ đều là người đường đường chính chính, làm sao phải cần mũ.

Dương Lan vội vàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái mũ màu đen. Nếu như nàng biết được suy nghĩ trong lòng của Tần Quân, khẳng định sẽ không cho mượn.

Đát Kỷ và Tiểu Ly tuy rằng không sợ, nhưng vì giảm bớt phiền phức cho Tần Quân, cũng đội mũ vào.

Các nàng vẫn tự hiểu lấy mình, biết được dung mạo của mình khuynh quốc khuynh thành, khiến cho nam tử tầm thường không khống chế được.

Đội ngũ chậm rãi đi tới. Theo ánh mắt Tần Quân nhìn tới, dưới cửa thành có hai hàng binh sĩ canh gác. Quả nhiên là bên đăng ký thân phận, nam tu sĩ thì bị lãng quên cho qua, nhưng nữ tu sĩ sẽ bị một ít binh sĩ sờ tới sờ lui. Có người chỉ là nắm tay. Có người quá mức nhất còn sờ rất lâu vào ngực của nữ tu sĩ, trên dưới thăm dò. Tần Quân nhìn thấy ớn lạnh không thôi.

Đây là phong phạm của hoàng triều?

- Không nghĩ tới binh sĩ của hoàng triều lại tệ hại như thế.

Tần Quân hừ lạnh nói, trong giọng nói đều là ý tứ châm chọc.

Những người khác cũng có chút oán giận. Pháp Hải lạnh lùng nói:

- Bần tăng cũng không nghĩ tới hoàng triều Nam Trác càng lúc càng thối nát.

Pháp Hải hạ xuống thế gian vài chục năm. Hắn bái nhập Nghiệp Hoa Tự chính là không muốn tiến vào thế lực cấp bảy đại tông môn ở hoàng triều Nam Trác, cho nên hắn tất nhiên không sợ hoàng triều Nam Trác.

- Nhịn một chút.

Diệp Hiên thở dài, nói một tiếng. Thái độ của những người khác cũng vậy, cũng không thể dẹp đường hồi phủ?

Về phần xông vào?

Tạo thành hậu quả quá lớn. Thậm chí dẫn tới tai họa cho ngay cả vương quốc của mình!

Thời điểm mọi người ở đây theo đuổi tâm tư của mình, đội ngũ dần dần tiến về phía trước. Trương Nhạc xếp hàng ở phía sau vẫn sử dụng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Tần Quân, hận không thể băm thây hắn ra thành vạn đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.