Tông Ngạn và Mộ Dung Huyền cũng cảm thấy Trương Nhạc chẳng qua cũng chỉ có như vậy. Bọn họ lại không biết, trước đây khi bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy được Tiểu Ly, biểu hiện của bọn họ thậm chí không bằng Trương Nhạc. Chỉ có điều mỗi ngày đều nhìn thấy, cũng thành thói quen.
Về phần Chúc Nghiên Khanh, căn bản cũng không có nhìn tới Trương Nhạc.
- Tiểu nha đầu, ta đang luyện. Đừng ôm ôm ấp ấp, sẽ khiến chó độc thân ghen chết!
Tần Quân dở khóc dở cười nói.
- Cho độc thân? Ngươi là đang nói tới Hạo Thiên Khuyển sao?
Tiểu Ly nghiêng đầu tò mò hỏi. Dáng vẻ khả ái xinh xắn của nàng khiến cho Tần Quân không nhịn được hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Đáng thương cho Hạo Thiên Khuyển đang nằm.
Trương Nhạc nhìn thấy được hành động của Tần Quân, theo bản năng nắm chặt nắm đấm. Trời ạ, thật vất vả gặp phải nữ nhân nhất kiến chung tình, không ngờ đã bị người khác giữ lấy. Thế gian còn có chuyện gì buồn hơn so với điều này nữa hay không?
- Cho độc thân, chính là chỉ những người độc thân, biểu hiện sự châm chọc.
Tần Quân giải thích, khiến cho một đám cấm vệ không nói gì. Đám người Diệp Hiên đưa mắt nhìn nhau, không hiểu sao có một loại cảm giác nằm cũng trúng đạn.
Bị người mắng thành chó, bọn họ tất nhiên phẫn nộ, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Bọn họ rất sợ đắc tội Hạo Thiên Khuyển.
Bởi vì Hạo Thiên Khuyển chính là chó. Nếu như bọn họ phẫn nộ, chẳng phải là kỳ thị chó sao?
Đội ngũ tiếp tục đi tới. Trương Nhạc và Diệp Hiên hàn huyên một hồi liền không nhịn được đi về phía Tần Quân.
Diệp Hiên giơ tay lên muốn ngăn cản. Nhưng mà động tác của Trương Nhạc còn nhanh hơn so với hắn, khiến cho hắn không khỏi lắc đầu.
- Việt Vương, tại hạ Trương Nhạc, đứng hàng thứ tám trăm bảy mươi chín trên Nhân Bảng, có thể kết giao bằng hữu hay không.
Trương Nhạc chắp tay cười nói. Tần Quân nghe được không khỏi nhíu mày. Lấy chuyện thích thể hiện mở đầu giới thiệu có thể tính là kết giao bằng hữu không?
- Thiên tài Nhân Bảng, rất lợi hại. Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!
Tần Quân giả vờ phong thái sùng bái nói.
Trương Nhạc vừa nghe, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, lưng cũng tự nhiên thẳng hơn. Sau đó hắn xua tay cười nói:
- Đều chỉ là hư danh.
Nói xong, hắn liền chuyển đề tài câu chuyện. Hắn nhìn về phía Tiểu Ly hỏi:
- Vị này chính là vương phi của ngươi sao?
Ta nhổ vào!
Xem ra là tới có ý đồ với Tiểu Ly!
Tần Quân nhất thời khó chịu. Ở thế giới này vừa gặp mặt đã hỏi thăm thê thất của đối phương, không có khả năng là lễ phép hành vi.
Tiểu Ly liếc mắt nhìn Trương Nhạc, trực tiếp nhăn mặt đối với hắn, tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng mà bộ dáng khả ái này của nàng khiến cho Trương Nhạc càng thích nàng. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp cổ quái giống như tinh linh vậy. Trong lòng càng hắn muốn chiếm làm của riêng.
- Nguyên Phách, ném hắn trở lại.
Tần Quân lười lại để ý tới Trương Nhạc, trực tiếp nói, Diệp Hiên vừa nghe thầm kêu không ổn, chỉ có điều hắn cũng không có đứng ra hoà giải, hắn cũng nhìn Trương Nhạc hành vi khó chịu.
Nguyên Phách?
Trương Nhạc nhướng mày, vừa muốn mở miệng, một con gầy như que củi tay bắt hắn lại đai lưng, trực tiếp đem hắn giơ lên, hắn theo bản năng muốn phản kháng, nhưng mà Lý Nguyên Phách dùng sức ném đi, hắn liền bay ra ngoài.
Lý Nguyên Phách lực lượng lớn tới mức nào? Đừng nói hắn là tu sĩ Kim Đan Cảnh, cho dù là tu sĩ Thuế Phàm Cảnh cũng không ngăn cản được. Thân thể không khống chế được bay về phía phía xa, trong chớp mắt liền bay ra ngoài mấy chục thước.
Mấu chốt nhất chính là Lý Nguyên Phách không buông tay ra, trực tiếp kéo đai lưng của Trương Nhạc xuống.
Bay lượn trên không trung, Trương Nhạc hoảng sợ. Đồng thời hắn bỗng nhiên cảm giác mặt mát lạnh. Quần không ngờ thả lỏng rơi xuống. Gió thổi hai chân, đệ đệ lạnh.
Phụt
Tần Quân trực tiếp phì cười. Tiểu Ly, Dương Lan cùng với Chúc Nghiên Khanh vội vàng quay đầu lại, phi lễ chớ nhìn.
Mảnh thế giới này cùng loại với cổ đại Hoa Hạ, cũng không có quần lót. Nhiều nhất là khố dài nửa chân. Nhưng đai lưng buông lỏng, tất cả đều rơi xuống, cho nên Trương Nhạc xem như là lộ tẩy.
A a a
Một đời anh danh của ta!
Trương Nhạc che hạ bộ, vẻ mặt nổi giận. Nhưng thân thể hắn còn đang bay ngược. Cuồng phong thổi tới trên người hắn, khiến cho thân hắn giống như ở trong hầm lạnh. Nhất là nửa người dưới, lạnh được đến mức thấu xương. Mấu chốt nhất chính là hắn có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt khác thường rơi vào trên người hắn.
Chuyện hôm nay nếu như truyền đi, hắn còn lăn lộn thế nào?
Lại ở thời khắc Trương Nhạc tuyệt vọng, một tiếng động vang lên. Hắn trực tiếp nện ở trên cỏ, dọc theo bãi cỏ trượt ra ngoài mấy thước mới có thể dừng lại được. Bên cạnh vừa lúc có một đội tu sĩ đi ngang qua. Trương Nhạc nhìn thấy bọn họ liền xấu hổ. Nhất là nhìn thấy được hắn giống như nữ nhân vậy ngồi dưới đất không dám đứng lên, lúc này liền cười rộ lên.
- Cười chết lão tử!
- Chà chà, đó không phải là Trương Nhạc, thiên tài Nhân Bảng sao? Không ngờ rơi vào tình cảnh như vậy.
- Quả thực... Mất trí à!
- Gia hỏa này chẳng lẽ có sở thích đặc biệt nào đó sao?
- Nhìn hắn sau này còn giả vờ quân tử thế nào được nữa. Thật quá mất mặt rồi!
Trương Nhạc nghe được những tiếng nghị luận này, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào. Trong lòng càng thêm căm hận Tần Quân.
Hắn vội vàng lấy trang phục và đai lưng từ trong nhẫn trữ vật ra mặc vào. Sau đó ở trong những tiếng cười vang, hắn mặt đen lại rời đi. Chỉ có điều hắn tạm thời không có ý định đi tìm Tần Quân báo thù. Vị cường giả gọi là Nguyên Phách kia có lực lượng thần bí khủng khiếp đến mức khiến cho hiện tại hắn nhớ tới cũng thấy khiếp sợ.
Từ nơi này đến chỗ đám người Tần Quân gần năm trăm mét. Hắn lại cường giả Kim Đan Cảnh?
Đổi lại thành người bình thường, chẳng phải là muốn bay xa hơn?
Lực lượng như vậy tuyệt đối không phải ai cũng có.
- Thù này không báo, ta thề không làm người!
Ở trong lòng Trương Nhạc thầm rít gào thề. Nếu như Tần Quân biết được, khẳng định không để ý.
Sư tử hổ báo sẽ lo lắng tới chuyện bị thỏ thù hận sao?
- Diệp Hiên, sẽ không trách ta đối xử với hắn như vậy chứ?
Tần Quân nhìn về phía Diệp Hiên cười hắc hắc nói, bộ dạng cà lơ phất phơ, giống như hai người là bằng hữu tốt.
Khóe miệng Diệp Hiên co quắp, trong lòng mắng tới tổ tông Tần Quân, nhưng mở miệng lại cười nói:
- Sao có thể. Là do hắn vô lễ.
- Đúng vậy. So với loại ngụy quân tử như hắn, ta càng thích loại tiểu nhân như ngươi hơn.
Dương Lan đồng ý nói.