Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 165: Chương 165: Văng ra (1)




Năm người Diệp Hiên đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết tại sao. Bởi vì Tần Quân bao giờ cũng công kích Tần Vân, nói hắn là đánh nước tương. Cho nên người này nhớ kỹ những lời này.

- Các ngươi nhìn kìa. Bên kia cũng có đội ngũ tu sĩ chạy về phía biên quan hoàng triều Nam Trác.

Mộ Dung Huyền bỗng nhiên chỉ vào phía bắc nói. Mọi người liếc mắt thấy qua, phát hiện đúng là có một đội ngũ. Trong đó thậm chí có một khí tức cường đại khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

- Bên kia cũng có!

Tông Ngạn chỉ vào một hướng khác, kêu lên. Nếu như từ chỗ cao quan sát đi, bọn họ sẽ phát hiện, không chỉ có hai đội ngũ. Còn có các đội ngũ khác đang chạy về phía biên quan của hoàng triều Nam Trác. Tất cả hiện lên hình quạt đi tới. Từng người không quấy rầy lẫn nhau, mà đề phòng lẫn nhau.

- Ba năm một lần vũ hội Tiềm Long. Bao nhiêu vương quốc vì cơ hội này bay lên. Lại có bao nhiêu vương quốc bởi vậy tổn thất rất nhiều thiên tài.

Giả Tuân nhìn về phía đường chân trời cảm thán nói. Nếu như trong Tần Quân và Tần Vân có một người được đại tông môn coi trọng, các vương quốc còn lại cũng phải suy nghĩ một chút. Nếu chẳng may bọn họ quật khởi, chắc chắn cũng sẽ động tới vương quốc của mình.

Đừng thấy vương quốc rất lớn. Nhưng so với hoàng triều lại nhỏ bé vô cùng. Có người nói bên trong hoàng triều Nam Trác số lượng đệ tử của bảy tông môn lớn cũng hơn trăm vạn, tương đương với vương quốc loại nhỏ.

Mà đệ tử của bảy đại tông môn có thấp mấy, đặt ở trong vương quốc đều được cho là thiên tài và cường giả.

Hoàng triều và vương quốc chênh lệch ở trên phương diện số lượng và chất lượng người tu tiên chính là lạch trời có khó có thể vượt qua.

Tuy rằng hai bên xuất hiện đội ngũ khác, nhưng đám người Tần Quân cũng không có khẩn trương. Bọn họ vẫn đi con đường của mình. Tần Quân cũng tự mình ở phía sau cùng tập luyện.

Sau khi cách thành quan của hoàng triều Nam Trác càng gần, các đội ngũ xung quanh cũng càng lúc càng nhiều. Khoảng cách giữa bọn họ cũng bắt đầu kéo gần. Tần Quân vừa đi tới vừa tập luyện, thật ra khiến cho không ít người chú ý.

- Người này không ngờ vừa đi vừa luyện. Chà chà, thật là lớn mật.

- Cái gì mà lớn mật. Hắn luyện chỉ là thương pháp bình thường.

- Cắt, các ngươi không có cảm giác được trên người hắn tản ra tới khí tức Kim Đan Cảnh sao? Người này không thể khinh thường.

- Kim Đan Cảnh? Làm sao có thể! Hắn thoạt nhìn rất trẻ tuổi!

- Hoặc là thiên tài tuyệt thế, hoặc là hiểu được thuật trú nhan.

Tu sĩ ở bên trong đội ngũ xung quanh bàn luận ầm ĩ. Ở đây đều không phải là người bình thường. Mặc dù cách xa nhau khá xa, cũng có thể đại khái nghe rõ. Đối với điều này Tần Quân vẫn chẳng hề để ý.

Khiến cho đám người Diệp Hiên không khỏi càng bội phục hắn. Dưới tình cảnh như vậy cũng chuyên tâm luyện được. Chỉ là trên phương diện tâm cảnh, bọn họ lại không so được với Tần Quân.

- Điện hạ, muốn ta giết chết bọn chúng không?

Lý Nguyên Phách thản nhiên hỏi, khiến cho bước chân của Tần Quân thiếu chút nữa lảo đảo ngã nhào trên đất. Những người khác ở bên cạnh nghe được cũng cảm giác rất bất đắc dĩ. Vị ngốc gia này quả nhiên là sát thần chuyển thế. Động một chút là muốn giết người.

Đội ngũ đi ở trên đường này, khẳng định đều người có thân phận có địa vị của các vương quốc. Nếu như là bị Lý Nguyên Phách giết chết, vương quốc Càn Nguyệt nhất định sẽ lọt vào sự liên hợp tấn công của các quốc gia.

- Chúng ta là người sáng mắt, đừng có động chút là nói giết!

Tần Quân tức giận nói. Lý Nguyên Phách vò đầu cười hắc hắc, giống như hài tử ngây thơ. Nhưng mọi người đều hiểu hắn sẽ chỉ ở trước mặt Tần Quân mới có biểu hiện ôn hòa thuận theo như vậy.

Đúng lúc này, một bóng người từ trong đội ngũ cách đó không xa đạp không lao đến. Đó chính là một thanh niên tuấn tú, toàn thân mặc y phục màu trắng phong độ phiêu dật. Tay phải hắn còn phe phẩy một cái quạt giấy. Tay trái lại để ở sau thắt lưng, khí chất xuất chúng. Dương Lan vừa nhìn thấy, ánh mắt nhất thời sáng lên.

- Diệp huynh, không nghĩ tới gặp được lại gặp nhau ở chỗ này.

Người thanh niên cầm quạt giấy khẽ cười nói. Trong khi nói chuyện, hắn liền hạ xuống trước mặt Diệp Hiên. Ánh mắt hắn lại lặng lẽ không để lại dấu vết liếc nhìn qua Chúc Nghiên Khanh.

Diệp Hiên cũng có một chút bất ngờ, cười nói:

- Trương Nhạc huynh, thật khéo.

Thân là đại đệ tử Viêm Kình Tông, Diệp Hiên cũng không phải lần đầu tiên đi tham gia vũ hội Tiềm Long. Cho nên hắn từng kết bạn với không ít thanh niên tài tuấn. Trong đó liền bao gồm vị Trương Nhạc trước mắt này.

Trương Nhạc nhìn về phía Tần Quân, sau đó nhìn về phía Diệp Hiên hỏi:

- Vị thiếu hiệp này là ai?

Hắn có thể cảm giác được trên người Tần Quân tản ra tới khí tức Kim Đan Cảnh, cho nên muốn tới kết giao. Vừa lúc có Diệp Hiên ở đây, cho nên hắn mới dám mạo muội qua.

- Hắn chính là Tam điện hạ của vương quốc Càn Nguyệt.

Diệp Hiên cười nói, nhưng hoàn toàn không có ý tứ dẫn Trương Nhạc qua giới thiệu cho Tần Quân.

Hắn biết rõ tính cách của Tần Quân, chắc hẳn sẽ không vui vẻ gì. Cho nên hắn sẽ không dẫn Trương Nhạc qua giới thiệu, để tránh khỏi đắc tội Trương Nhạc.

- Tần Quân ca ca, tại sao ca ca lại rèn luyện rồi.

Lúc này, một tiếng hờn dỗi làm cho các nam nhân cũng phải điên cuồng truyền đến. Chỉ thấy Tiểu Ly dụi mắt buồn ngủ từ trong xe ngựa đi ra. Dung nhan hoàn mỹ phối hợp với giọng nói của nàng khiến cho trong lòng Trương Nhạc run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tiểu Ly.

Thế gian lại có mỹ nhân như vậy!

Tim Trương Nhạc đập thình thịch. Hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Mỹ nhân có rất nhiều, nhưng đẹp đến mức tận cùng như Tiểu Ly vậy, còn là bộ dạng lười biếng phong thái mê người, quả thực khiến cho thú tính của người ta bạo phát!

Đáng tiếc Tiểu Ly căn bản không có nhìn hắn, trực tiếp nhào vào trong lòng Tần Quân, sử dụng gương mặt tinh xảo hoàn mỹ này cọ cọ vào mặt của Tần Quân. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Trương Nhạc nhất thời thấy đau tim.

- Đừng nhìn. Cẩn thận nhóm lửa trên thân.

Diệp Hiên nhỏ giọng nhắc nhở. Đi cùng với Tần Quân lâu như vậy, hắn lại biết rõ tính cách người này không sợ trời không sợ đất. Nếu như chọc giận Tần Quân, Trương Nhạc tuyệt đối là chết chắc rồi.

Trương Nhạc lúng túng thu hồi ánh mắt. Bình thường hắn tự cho mình là quân tử, hiện tại lại bị người ta phát hiện mình nhìn chằm chằm vào nữ tử. Mặt hắn cũng không nhịn được đỏ lên.

- Hừ!

Dương Lan hừ lạnh một tiếng. Ấn tượng tốt đối với Trương Nhạc trong nháy mắt biến mất. Nàng thầm mắng, nam nhân đều là một dáng vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.