- Tại sao lại đến cường địch?
- Tần Thiên Đế còn có bao nhiêu thủ hạ?
- Bốn Hiển Thánh, đằng sau còn toát ra Thánh Nhân hay không?
- Chịu đựng đi, Chư Thánh vẫn còn, chúng ta sợ cái gì?
- Thường Đức đại tiên đã vẫn lạc, vị kế tiếp sẽ là ai?
Các đệ tử Thánh Môn nghị luận ầm ĩ, sự kiêu ngạo của bọn họ ở trong vòng một ngày đã bị Tần Quân giẫm nát.
Ở trước mặt Đại Tần thiên đình, Thánh Giới phá nát, Thánh Nhân vẫn lạc, đệ tử tử thương vô số, giờ phút này bọn hắn còn bị hoảng sợ bao phủ, không biết có thể sống sót hay không.
Hiên Viên rút kiếm hoành hành tứ phương, hắn để mắt tới đệ tử phổ thông, khiến cho chiến trường càng thêm hỗn loạn.
Ngay cả tuyệt đại thiên kiêu như đám người Tiêu Như Thủy, Đế Thiên Vô ở Ngoại vũ trụ cũng hận đến nghiến răng, nhưng Hiên Viên quá mạnh, bọn hắn chỉ có thể ôm đầu chạy trốn.
Hiện tại các Thần Ma tham chiến cơ hồ đều là cường giả đứng đầu các thời đại của Hoa Hạ Thần Thoại, hội tụ vào một chỗ, các hiển thần thông, không thể ngăn cản.
Đế Tuấn cầm Hỗn Độn Linh bảo Hà Đồ Lạc Thư, phát huy tư thái Thiên Đế vô cùng tinh tế, phía sau còn có Đông Hoàng Thái Nhất thỉnh thoảng ném ra Thái Dương Thần lâm, hai huynh đệ phối hợp hết sức ăn ý, du tẩu ở trong chiến trường, những nơi đi qua, biển lửa cuốn tới.
Nhiên Đăng thể hiện ra phong cách chiến đấu bỉ ổi của mình, đánh lén khắp nơi.
Triệu Công Minh tay cầm 24 viên Định Hải Châu đối đầu hắn, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng sát ý, để Nhiên Đăng giật nảy mình.
- Uy, kiếp trước ân oán về sau tính, hiện tại chúng ta nên cùng chung mối thù!
Nhiên Đăng vội vàng khoát tay nói, nếu Triệu Công Minh không có Định Hải Châu, hắn còn không sợ, nhưng có Định Hải Châu thì không phải hắn có thể trêu chọc.
Triệu Công Minh nghe xong, chỉ có thể khắc chế sát ý.
Đế Giang, Cường Lương, Chúc Dung cũng thỉnh thoảng cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Đế Tuấn cùng Đông Hoàng Thái Nhất, nhất là Đông Hoàng Thái Nhất, kiếp trước Vu Yêu Đại Kiếp, Đông Hoàng Thái Nhất còn cuồng vọng hơn Đế Tuấn nhiều, phảng phất như khắp thiên hạ ngoại trừ Thánh Nhân, không người là đối thủ của hắn.
Hiên Viên cùng Doanh Chính thì không có bài xích, hai người đại sát tứ phương.
- Không nghĩ tới dưới tay Tần Thiên Đế có nhiều cường giả kiếp trước như vậy, chẳng lẽ ở trong đó có đại bí mật kinh thiên gì?
Doanh Chính vừa chiến đấu, vừa nhíu mày nghĩ.
Thần Ma được triệu hoán đều giao phó một đoạn ký ức mới, ký ức liên quan tới phương thế giới này.
Nhưng bởi vì khôi phục trí nhớ kiếp trước, khiến cho bọn hắn đều có thể nhận ra lẫn nhau.
Trong lúc nhất thời, Tần Quân ở trong lòng Doanh Chính trở nên cao thâm mạt trắc.
Oanh...
Dương Tiễn lần nữa bị Vô Cực đạo tổ đánh bay, giờ phút này toàn thân hắn máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm, thậm chí lờ mờ có thể nhìn thấy bạch cốt âm u.
Nhưng hắn không có nhụt chí, lần nữa bay trở về chiến đấu.
Trên thân Tử Đạo cũng thụ thương nhiều chỗ, nhưng Vô Cực đạo tổ được Thiên Đạo lực che chở, lại lông tóc không hư hại, chỉ là hô hấp hơi gấp rút.
Thực lực của Dương Tiễn có thể so với Thánh Nhân cảnh trung kỳ, Tử Đạo mạnh hơn, chiến lâu như vậy, hắn khó tránh khỏi có chút chột dạ.
- Sao bọn hắn còn chưa trở lại!
Vô Cực đạo tổ mặt không biểu tình, nhưng trong lòng thì vô cùng nóng nảy.
Hắn liếc mắt nhìn đi, Vũ Tiêu Kiếm Tôn cùng Thanh Long Thuỷ Tổ thụ thương, bị Hậu Thổ Luân Hồi Ma Bàn áp chế, hoàn toàn ở vào hạ phong, về phần Vân Mị Nương Nương cùng Phục Hi, thì bị hắn không nhìn, hai Thánh tám lạng nửa cân, tái đấu 10 ngàn năm cũng không là vấn đề.
- Ngươi đang lo lắng?
Tử Đạo nhe răng cười nói, trận chiến này để hắn vui vẻ lâm ly, hắn đã lâu không có toàn lực tác chiến, cho dù ở trong Tù Mệnh ngục cùng Cơ Bất Bại chiến một trận, cũng chỉ là đùa giỡn.
Vô Cực đạo tổ hừ lạnh một tiếng, không có trả lời, hai tay cầm kiếm, đi lên đâm một cái, trong chốc lát, vô số kiếm khí quét tới bốn phương, tứ ngược hết thảy, những kiếm khí này vô cùng sắc bén, cắt vỡ da thịt của Tử Đạo, máu tươi vẩy ra.
Dương Tiễn cách khá xa cấp tốc tránh né, không dám ngạnh kháng.
Một bên khác, Vũ Tiêu Kiếm Tôn cùng Thanh Long Thuỷ Tổ khổ không thể tả.
- Chẳng lẽ thật là Luân Hồi Đại Đạo?