Trong lòng Vũ Tiêu Kiếm Tôn sợ hãi không thôi, thời khắc kéo căng tâm thần, sợ bị Luân Hồi lực xâm nhiễm.
Thanh Long Thuỷ Tổ cũng sợ mất mật, bọn họ đều là Thánh Nhân cảnh trung kỳ, nhưng bị trọng thương, hiện tại lại bị một tên Thánh Nhân cảnh sơ kỳ khi dễ, trong lòng đắng chát đến cực điểm.
- Phá cho lão tử!
Đúng lúc này, Cơ Bất Bại nổi giận hét lên, chấn động đến dưới Hiển Thánh cảnh đều ù tai, ngay cả Hiển Thánh, Bán Thánh cũng giật mình kêu lên.
Toàn bộ sinh linh đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối dấy lên ánh lửa cuồn cuộn.
Một cỗ uy áp khủng bố tuyệt luân phô thiên cái địa đánh tới, dù là Vô Cực đạo tổ cũng không nhịn được biến sắc.
- Làm sao có thể?
Vô Cực đạo tổ kinh ngạc không thôi, rõ ràng không ngờ Cơ Bất Bại còn có thể giết trở lại.
Chỉ thấy Cơ Bất Bại bị vô số cỗ khí lưu quấn giao, hắn còn duy trì hình thái Cực Viêm Ma Thần, thân cao trăm trượng, liệt diễm cùng bạch khí quấn giao, cả người phảng phất như tránh thoát nhà tù.
Khí lưu này, chính là Thiên Đạo lực!
Cơ Bất Bại chính là bị Thiên Đạo lực cuốn lấy.
Đổi lại Thánh Nhân khác, căn bản chạy không thoát Thiên Đạo lực trói buộc, nhưng Cơ Bất Bại lại có thể, dọa Vô Cực đạo tổ tê cả da đầu.
- Gia hỏa này…
Vô Cực đạo tổ hơi há mồm, lúc trước hắn mượn dùng Thiên Đạo lực phong ấn Cơ Bất Bại ở trong Thời Không Loạn Lưu, muốn để Cơ Bất Bại chịu đựng tra tấn cùng thống khổ vô tận, không nghĩ tới mới không đến một ngày, Cơ Bất Bại liền giết trở về.
Nhìn thấy thân ảnh của Cơ Bất Bại, Tần Quân thở dài một hơi, hắn thật đúng là lo lắng Cơ Bất Bại xảy ra chuyện.
Hậu Thổ, Doanh Chính, Đế Tuấn, Nhiên Đăng, Đông Hoàng Thái Nhất, Hiên Viên đều khiếp sợ nhìn về phía Cơ Bất Bại.
Cho dù Đế Tuấn đã sớm nhận biết Cơ Bất Bại, nhưng nhìn thấy hung uy như thế, trái tim vẫn không khỏi cuồng loạn lên.
- Hắn đến cùng đạt đến cảnh giới nào?
Đế Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, cho dù cách mấy chục tỉ dặm, khí tức của Cơ Bất Bại vẫn để hắn tê cả da đầu.
Mặc dù Hậu Thổ thân là Thánh Nhân, cũng sợ hãi nhìn về phía Cơ Bất Bại.
- Vô Cực lão nhi! Lão Tử không xé nát ngươi thì không họ Cơ!
Cơ Bất Bại lạnh giọng nói, lập tức cắn răng xách lực, hai tay đột nhiên chấn động.
Oanh!
Thiên Đạo lực bị hắn đánh xơ xác, khiến cho hắn như mãnh hổ chạy ra nhà tù, gầm thét đánh về phía Vô Cực đạo tổ.
- Liền biết gia hỏa này không chết được!
Tử Đạo kinh hỉ thì thào nói, nhìn thân ảnh vọt tới của Cơ Bất Bại, trong mắt của hắn cũng tràn đầy kinh ngạc.
Gia hỏa này rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Hay nói hắn ở trong chiến đấu đột phá?
Tốc độ của Cơ Bất Bại quá nhanh, cấp tốc đi tới trước mặt Vô Cực đạo tổ, vung quyền oanh tới.
Vô Cực đạo tổ cũng không phải ăn chay, Mộc Kiếm huy động, trảm ở trên nắm tay của Cơ Bất Bại, nhưng một giây sau, sắc mặt hắn kịch biến, Mộc Kiếm trong tay lại bị đâm tuột tay, mà nấm đấm của Cơ Bất Bại lại là một ngọn núi nhỏ rơi ở trên người hắn, để hắn thổ huyết bay về phía sau.
- Dám nhốt Lão Tử!
Cơ Bất Bại không ngừng quát tháo, bị vây ở trong Thời Không Loạn Lưu mấy canh giờ, để hắn cảm giác rất mất mặt, nhất định phải giết Vô Cực đạo tổ mới có thể hả giận.
Hắn cúi người phóng đi.
Cùng lúc đó, ở sâu trong bóng tối, xuất hiện một điểm sáng, như sao trời xa xôi, nhưng không có sinh linh chú ý tới.
Hai bóng người trống rỗng xuất hiện, chính là hai nam tử, một cao một thấp, đều hình người, toàn thân lóng lánh kim quang.
Kỳ lạ nhất là bọn hắn mặc áo cà sa, đầu trọc, khuôn mặt cương nghị, trên cổ treo Phật Châu, khí tức hư vô, như là phàm nhân.