- Không tốt, người nơi này quá mạnh, Bệ Hạ mạnh mẽ xông tới mà nói…
Như Lai vừa nghĩ tới các Thánh Nhân của Cổ Phật giới, lập tức bất an, thân thể hắn bắt đầu run rẩy, muốn đứng lên, lại làm không được, phảng phất như trong lúc vô hình có đồ vật gì đè ép hắn.
Hắn cắn chặt răng, bắp thịt cả người kéo căng, bên ngoài thân biến thành kim sắc, ra sức đứng dậy.
- Bệ Hạ xuyên việt vô số vũ trụ tới cứu ta, ta có thể nào ngồi chờ đợi!
Trong mắt Như Lai tràn đầy tơ máu, uy áp ngập trời ở ngoài điện để hắn có loại cảm giác sợ hãi giống như đối mặt Chuẩn Đề cùng Tiếp Dẫn, nhưng hắn không sợ.
Ngay lúc Như Lai nỗ lực giãy dụa, các Thánh Nhân của Cổ Phật giới toàn thể xuất động.
Chừng bốn vị, tăng thêm Phổ Nghiễm vẫn lạc cùng Phổ Chân bị bắt, tương đương với sáu Thánh Nhân!
Bốn Thánh xếp bằng ở trên Kim Liên, Thần Thánh uy nghiêm, ăn nói có ý tứ, tất cả đều nhíu mày nhìn chằm chằm đoàn người Tần Quân.
Trừ Bồ Đề Tổ Sư bọn hắn nhìn không thấu cùng Tần Quân nhỏ yếu, hết thảy bảy Thánh Nhân.
Khí tức của Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá, Tử Đạo, Cơ Bất Bại càng như lệ ma ngập trời, để bọn hắn hãi hùng khiếp vía.
- Tần Thiên Đế? Ngươi đến từ thế lực nào?
Một tên Kim Mi Cổ Phật trầm giọng hỏi, ánh mắt rơi vào trên người Phổ Chân, trong mắt hắn lóe lên một tia sát ý.
Phổ Chân lại phản bội Cổ Phật giới!
- Giao ra thủ hạ của trẫm, trẫm không muốn nói lần thứ ba!
Tần Quân mặt không biểu tình nói, hai bên trái phải, Lý Nguyên Bá, Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn đều đã lấy ra vũ khí, chuẩn bị chiến đấu.
Bồ Đề Tổ Sư đứng ở sau cùng, tự mình vuốt râu, phảng phất như xem diễn.
Đối mặt Tần Quân hùng hổ dọa người, bốn Thánh vừa sợ vừa giận.
- Sư huynh! Phổ Nghiễm sư huynh đã vẫn lạc, nhanh giao Phật Tu kia ra đi, chúng ta không thể trêu vào bọn hắn!
Phổ Chân vội vàng nói, trong lòng hắn, đám người Tần Quân là Ác Ma, không thể địch lại.
Bốn Thánh hai mặt nhìn nhau, đối phương có bảy Thánh Nhân, bọn hắn xác thực rất khó ngăn cản, nhưng cứ như vậy để đối phương đánh tới cửa, cướp người đi, vậy Cổ Phật giới bọn hắn còn mặt mũi nào nữa?
- Chúng ta…
Kim Mi Cổ Phật chậm rãi mở miệng nói, muốn cùng Tần Quân ngồi xuống thương nghị một chút, để sự tình không quá xấu hổ.
Nhưng còn chưa nói hết lời, một cỗ kình phong đánh tới, rõ ràng là Tôn Ngộ Không.
Hắn giơ cao Hỗn Độn Tử Kim Bổng, nhấc lên cuồng phong vạn trượng, lấy tốc độ mà bốn Thánh không kịp phản ứng, một gậy nện xuống.
Oanh...
Nhục thân của Kim Mi Cổ Phật bị nện bạo, không có huyết nhục, hóa thành Kim Tinh khắp trời, nguyên thần của hắn may mắn đào thoát, kinh sợ nhìn về phía Tôn Ngộ Không.
Ba vị Cổ Phật khác bị dọa đến vội vàng thối lui, đằng sau vô số Phật Tu nhìn trợn mắt hốc mồm.
- Phật Chủ bị miểu sát rồi?
- Ti... mắt của ta bị hoa sao?
- Yêu Hầu này không phải là lúc trước ở Thánh Giới tứ ngược chứ?
- Tần Thiên Đế? Ta làm sao chưa nghe nói qua?
- Xong, chẳng lẽ Cổ Phật giới chúng ta cũng đi theo gót của Thánh Môn?
Đám Phật Tu hoảng sợ không thôi, chỉ là Tôn Ngộ Không cũng bá đạo như vậy, những cường giả sau lưng Tần Thiên Đế còn chưa xuất thủ kia lại khủng bố đến mức nào?
- Chúng ta giao! Lập tức giao!
Kim Mi Cổ Phật vội vàng nói, hắn chỉ còn lại có nguyên thần bị dọa đến kém chút hồn phi phách tán.
Hắn tốt xấu gì cũng có tu vi Thánh Nhân cảnh viên mãn, ở trước mặt Tôn Ngộ Không vậy mà không chịu nổi một kích?
Chẳng lẽ Tôn Ngộ Không là tồn tại siêu việt Thánh Nhân?
Nghĩ đến đây, nguyên thần của Kim Mi Cổ Phật không khỏi rùng mình một cái, vội vàng xoay người, tự mình đi mang Như Lai tới.
Ba vị Cổ Phật khác nhìn qua Tôn Ngộ Không không ngừng đổ mồ hôi lạnh, tràng diện trong nháy mắt an tĩnh lại, bầu không khí nghiêm trọng.
Tần Quân cười nói:
- Quả nhiên là cần ăn chút đau khổ mới chịu nghe lời.
Tất cả mọi người nở nụ cười, từ khi Thánh Môn bị bọn hắn san bằng, bọn hắn đối với thế lực giống như Thánh Môn đều không để vào mắt.
- Hừ, còn muốn đại chiến một trận, một đám nhát gan!
Lý Nguyên Bá lẩm bẩm nói, nghe mà Phổ Chân run lẩy bẩy.
Rất nhanh, Kim Mi Cổ Phật dẫn theo Như Lai bay tới, hắn buông Như Lai ra, nhìn Tần Quân nói: