- Người này không phải Cổ Phật giới chúng ta chuyên môn bắt, là Phổ Nghiễm nhìn trúng thiên phú của hắn, nhưng Phổ Nghiễm đã chết, người cũng trả lại cho các ngươi, hai bên xem như không có quá nhiều ân oán.
Như Lai lông tóc không hư hại, Phổ Nghiễm thì vẫn lạc, ăn thiệt thòi chính là Cổ Phật giới bọn hắn, nhưng đối mặt Tôn Ngộ Không cường thế, bọn hắn chỉ có thể ẩn nhẫn.
- Như Lai lão nhi, không nghĩ tới a, ngươi cũng có một ngày được ta cứu.
Tôn Ngộ Không nhìn Như Lai nhe răng cười nói, trong mắt lóe ra hàn mang.
Như Lai bị hắn nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, lúng túng không thôi.
Hắn cùng Tôn Ngộ Không cừu hận rất lớn, kiếp trước kiếp này đều có.
- Hừ!
Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, nếu không phải cân nhắc đến Như Lai có trợ giúp với Đại Tần thiên đình, hắn thật nghĩ một gậy đánh chết Như Lai.
Như Lai xấu hổ đột nhiên nâng lên tay phải đập vào cánh tay trái, đập đến cánh tay trái tách ra, máu tươi vung vẩy.
- Từ nay về sau, ta Như Lai chỉ lưu một tay, ngày sau sẽ trả ân cứu mạng của ngươi!
Như Lai nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không, trầm giọng nói, Tần Quân chạy đến cứu hắn, Tôn Ngộ Không lại cường thế như vậy, hắn không muốn để cho Tần Quân khó xử.
Một màn này để Tần Quân nheo mắt, người còn lại đưa mắt nhìn nhau, bội phục Như Lai quả quyết.
- Cắt.
Tôn Ngộ Không bĩu môi, quay người bay về phía đám người Tần Quân.
Như Lai cười khổ một tiếng, theo sát phía sau.
- Như Lai, ngươi nói xử trí như Cổ Phật giớinhư nào?
Tần Quân nhìn Như Lai hỏi, đối với sự tình vừa rồi, hắn phảng phất như không nhìn thấy.
Nói đùa, Như Lai có hàng ngàn hàng vạn cánh tay, thiếu một cái lại như thế nào?
Như Lai nghe vậy, ngẩn người, chần chờ hỏi:
- Còn có thể thế nào?
Hắn không nhìn thấy tràng cảnh Tôn Ngộ Không một gậy đánh nổ Kim Mi Cổ Phật, cho nên cảm thấy không nên ép Cổ Phật giới.
- Nếu ngươi muốn diệt bọn hắn, vậy thì diệt.
Tần Quân đạm mạc nói, một đại thế lực, Thần thoại truyền thuyết của Huyền Đương vũ trụ, ở trong miệng hắn, phảng phất như có thể tùy ý bóp chết.
Như Lai nghe xong, lập tức động dung.
Bốn vị Cổ Phật bị dọa đến sắc mặt kịch biến, sắc mặt của Phổ Chân trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
- Ngươi…
Kim Mi Cổ Phật tức giận đến nguyên thần run rẩy, nhưng một ánh mắt của Tôn Ngộ Không liền dọa hắn im miệng.
Đường đường Cổ Phật giới, vậy mà lưu lạc đến tình trạng như thế.
Như Lai nhìn lướt qua Lý Nguyên Bá, Dương Tiễn, Phục Hi, Hậu Thổ, Cơ Bất Bại, Tử Đạo, Bồ Đề Tổ Sư, mí mắt cuồng loạn.
Những người này tu vi đều thâm bất khả trắc, chẳng lẽ…
Hắn tựa hồ đoán được cái gì, ánh mắt nhìn về phía Tần Quân tràn đầy kính sợ.
Những người này đều đã thành Thánh!
Hậu Thổ, hắn là biết đến, kiếp trước Luân Hồi chi chủ, hiện tại cũng hiệu lực cho Tần Quân, có thể thấy được Đại Tần thiên đình đã cường đại đến loại tình trạng nào.
Chẳng lẽ bởi vì Thời Gian pháp tắc, Đại Tần thiên đình đã qua vạn năm rồi?
Hắn không còn dám suy nghĩ lung tung, hít sâu một hơi nói:
- Quên đi, bọn hắn cũng không có làm khó ta, không cần chém tận giết tuyệt.
Lời vừa nói ra, các Cổ Phật đều thở dài một hơi, cảm giác đại nạn không chết để bọn hắn đối với Như Lai sinh ra một tia cảm kích.
Ngược lại bắt đầu thống hận Phổ Nghiễm, mắt mù sao, lại đi bắt loạn người.
Tần Quân gật đầu, cười khẽ nói:
- Vậy đi thôi!
Chúng nhân không có ý kiến, Phục Hi vung tay, mang theo chúng nhân hóa thành độn quang rời đi, chỉ lưu lại Phổ Chân.
Trong Cổ Phật giới hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh đến đáng sợ.
Kim Mi Cổ Phật nhìn về phía Phổ Chân, trầm giọng nói:
- Nói cho ta biết, bọn hắn rốt cuộc là ai!