Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 681: Chương 681: Đại anh hùng




- Hội đấu giá đêm nay sẽ rất náo nhiệt.

- Hy vọng không có người giành thiết kiếm mà ta nhắm vào!

Các tu sĩ ngữ điệu tràn ngập hâm mộ và kiêng kỵ. Nhóm Tần Quân không đi tìm khách điếm. Hội đấu giá tổ chức vào khuya nay, chỉ còn hai canh giờ nữa là đến.

Lý lão vốn mời bọn họ nghỉ ngơi một lúc trong Thiết viện nhưng bị Tần Quân từ chối.

Nam Tận Hải lớn như vậy Tần Quân muốn đi dạo Biên Hải thành, chuẩn bị một chút.

Bọn họ đi không lâu sau một công tử tuấn tú mang theo bốn gã thị vệ đi tới.

Lý lão vừa thấy người này liền chắp tay cười chào:

- Thì ra là Lưu công tử, hoan nghênh hoan nghênh.

Công tử ca này là Lưu Thược Nam, mới trăm tuổi đã đột phá Địa Tiên cảnh, còn tham gia Quan Thiên Đại Hội đợt trước.

Đông Phương Cực còn chết trong Quan Thiên Đại Hội vậy mà Lưu Thược Nam kiên trì đến cuối cùng, nháy mắt trở thành thiên tài đỉnh cao nhất của Đông Viêm Vực.

Lưu Thược Nam phe phẩy quạt giấy nhẹ giọng nói:

- Ừm, chuẩn bị một phòng cho bản công tử, hội đấu giá đêm nay ta sẽ không cho các ngươi thất vọng.

Lưu Thược Nam không nhìn Lý lão mà xem bức tượng uy nghiêm trên đỉnh chóp cửa Thiết viện, trong mắt gã tràn ngập kính sợ.

Bức tượng người này không phải tùy ý dựng lên mà vì kỷ niệm ai đó.

Hoặc nên nói là vị anh hùng cái thế.

Màn đêm buông xuống.

Nhóm Tần Quân đi trên đường cái phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng. Đến buổi tối Biên Hải thành càng đông người hơn, thấy phụ nữ và con nít, hơi lạ.

Theo Tần Quân thì yêu thú bình thường thích buổi tối lộ mặt, càng khuya càng ít người mới đúng.

Biên Hải thành thật kỳ lạ.

Liễu Nhược Lai đi bên cạnh Tần Quân, kể truyền thuyết Biên Hải thành cho bọn họ nghe:

- Nghe nói Biên Hải thành trước kia là một tòa thôn trang nhỏ, cách bờ biển hơi xa. Có ngày Thanh Hồ Vương mang theo yêu tộc Nam Tận Hải xâm nhập Đông Viêm Vực, thành trì, thôn trấn ven biển rơi vào địa ngục.

Nha đầu này tu vi nhỏ yếu nhưng thích tìm hiểu lịch sử, phong thổ các nơi của Đông Viêm Vực, nên nàng cũng giúp ích đôi chút.

Mặt Liễu Nhược Lai lộ nét khát khao:

- Ngày nọ một nam nhân tên Biên Hải xuất hiện, y vô cùng cường đại, cầm thanh thần kiếm xua đuổi thú triều. Biên Hải thành là thành trì được xây dựng vì vực chủ ca tụng y, khiến vạn dân kính ngưỡng y, khiến y trường tồn trong dòng sông lịch sử.

Người sinh trưởng trong Đông Viêm Vực từ nhỏ đã nghe truyền thuyết này, đối với nhân tộc Đông Viêm Vực thì Biên Hải là anh hùng.

Nếu để Thanh Hồ Vương mang theo yêu tộc lên bờ thì lịch sử Đông Viêm Vực có lẽ thay đổi, hàng ngàn vạn người hay nhiều hơn nữa sẽ chết trong miệng yêu thú.

Tần Quân cười cợt hỏi:

- Cho nên Biên Hải cũng chết trong trận chiến tranh đó?

Đông Phương vực chủ xưng bá Đông Viêm Vực vạn năm mà còn cần người ta bảo vệ địa bàn của mình, Tần Quân cho rằng vực chủ này quá yếu.

Về Biên Hải, tuy Tần Quân cũng thích làm chuyện tốt nhưng hắn chưa bao giờ có trái tim quên mình vì người. Nếu trong khả năng hắn sẵn sàng làm việc thiện, nhưng tuyệt đối không trả giá bằng mạng sống đi cứu người, dù sẽ cứu được rất nhiều người. Nếu là người Tần Quân để ý thì hắn cam nguyện tan xương nát thịt.

Liễu Nhược Lai nghiêng đầu nói:

- Ừ, nghe nói sau khi kết thúc chiến tranh thì y biến mất, trước lúc biến mất đã bị thương nặng.

Kẻ đáng thương.

Tần Quân thầm cảm khái, hắn không có tư cách chỉ trích người như thế, hắn kính sợ nhưng sẽ không trở thành người như vậy.

Cơ Vĩnh Sinh bỗng lên tiếng:

- Hừ, chết vì đại nghĩa nhân tộc, không đáng thương!

Tần Quân bĩu môi.

Không chừng lúc trước ngươi cũng như vậy, giờ nhìn lại mình đi, người không ra người, quỷ không quỷ, quan trọng là Thánh Đình bị diệt.

Ngữ điệu của Cơ Vĩnh Sinh đã bình tĩnh lại:

- Ta không thua, ta còn có phần thắng!

Tần Quân khinh thường hỏi.

- Phần thắng của ngươi ở đâu?

Năm tháng lâu dài trôi qua, trời biết thần tiên lúc trước còn tồn tại không.

- Ngươi chính là phần thắng!

Tần Quân nghe suýt sặc:

- Phụt! Đệt, ngươi thật sự muốn đoạt xá trẫm!

Lòi đuôi rồi đi! Âm mưu xấu xí!

Cơ Vĩnh Sinh hừ lạnh:

- Hừ! Ta đường đường là Chiến Thần của Thánh Đình sao có thể làm việc bậy bạ như đoạt xá. Hơn nữa ta không thể nào đoạt xá cơ thể của ngươi, vì chúng ta vốn là một thể, mạnh mẽ đoạt xá thì sẽ đồng quy vu tận, biến mất trong sông dài vận mệnh.

Tần Quân nghe không hiểu, hắn tức giận hỏi:

- Không lẽ ngươi là kiếp trước của trẫm sao? Cứ nói mơ hồ.

Cơ Vĩnh Sinh im lặng không đáp lại.

Tần Quân lười nghĩ nhiều, cố gắng chuẩn bị hội đấu giá đêm nay.

Dường như pháp thuyền bát phẩm rất hiếm thấy, sẽ có nhiều người tranh giành, hắn phải bán đi ít thứ vô dụng đổi linh thạch.

Rất nhanh bọn họ vào khu giao dịch, khắp nơi có người bày quầy hàng bán các loại vật phẩm, cũng có người thu mua.

Đường Tam Tạng cảm thán rằng:

- Đây là khói lửa trần gian.

Dương Tiễn và Cửu Đầu Trùng ghé qua các quầy. Trư Bát Giới và Đế Thính không đi theo, phỏng chừng rủ nhau đi tiệm rượu thịt nướng gì đó.

Tần Quân bắt đầu lấy ra pháp khí, công pháp, quyển trục pháp thuật vô dụng để bán. Vì số lượng quá nhiều khiến hắn phải liên tục đổi quầy hàng, khiến càng nhiều chú ý tới hắn.

- Tiểu tử này chắc không phải nhặt được một đống trữ vật giới đi?

- Chắc không đâu, xem khí chất và cách ăn mặc của hắn rõ ràng không phải người thường.

- Nhìn hắn bán đồ thì chắc vì hội đấu giá Thiết viện tối nay.

- Thôi chúng ta đừng theo dõi hắn, gần đây Đông Viêm Vực không yên ổn.

Tu sĩ xung quanh nhỏ to với nhau, thông minh không theo dõi Tần Quân.

Đêm dần khuya.

Chờ Tần Quân bán hết đồ có thể bán thì thỏa mãn mang nhóm người đi Thiết viện.

Đến trước Thiết viện, chưa vào cửa bọn họ đã nghe bên trong vọng ra tiếng ồn ào.

Lý lão chờ đã lâu thấy Tần Quân đến thì cười bu lại:

- Tần công tử, ta chờ các vị đã lâu. Hội đấu giá sắp bắt đầu, ta mang các vị vào.

Tần Quân gật đầu, hắn chờ xem hội đấu giá đêm nay có thứ tốt gì.

Trừ pháp thuyền bát phẩm hy vọng còn có trân bảo khác có thể dùng.

Đi theo Lý lão vào cửa Thiết viện, Tần Quân thấy trên bậc thang tròn đã ngồi đầy tu sĩ. Trên đỉnh chóp tường thiết dựng nhiều thủy tinh tỏa ánh sáng chói mắt chiếu hội trường đấu giá.

Lý lão dẫn nhóm Tần Quân dọc theo cầu thang hướng lên trên, nhiều tu sĩ tham gia hội đấu giá liếc nhìn, vì Lý lão có thân phận không thấp trong Thiết viện.

Liễu Nhược Lai nhắc nhở:

- Trư Bát Giới và Đế Thính còn ở bên ngoài, mặc kệ bọn họ sao?

Tần Quân xua tay cười nói:

- Lo cho họ làm gì, bọn họ không thể hỗ trợ, mang lại đây ngược lại gây rắc rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.