Trong khoảng thời gian đi theo Tần Quân, hắn rót nhiều lý niệm cho Tôn Ngộ Không. Nếu là trước kia gặp Như Lai thì chắc chắn Tôn Ngộ Không đã lỗ mãng xông tới.
Bọn họ từng bàng bạc khi đối mặt Như Lai tuyệt đối không thể ác chiến.
Tuy Tỳ Bà bị xóa gần hết ký ức kiếp trước nhưng hệ thống còn giữ lại một chút cho nàng. Ví dụ như thính kinh Phật trong Lôi Âm Tự là quá trình quan trọng để Tỳ Bà vươn lên.
Nên khi nghe giọng Như Lai thì Tỳ Bà tái mặt. Đừng thấy Tỳ Bà luôn miệng nói Như Lai sợ nàng, người sợ thật sự là nàng. Tỳ Bà có thể chích đau Như Lai, mà Như Lai thì có thể một bàn tay đập chết nàng.
Lục Nhĩ Mi Hầu ở dưới biển mây nghe giọng Như Lai thì sợ hãi la lên:
- Tất cả yêu binh mau rút lui!
Giọng Lục Nhĩ Mi Hầu vang vọng Thần Vực, giây sau xé rách khe hở không gian chui vào.
Cùng với Lục Nhĩ Mi Hầu rút đi, tiếng hệ thống gợi ý vang lên:
[Đinh! Hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ: Đánh bại Lục Nhĩ Mi Hầu. Được một cơ hội Thần Ma đỉnh cao.]
Được một cơ hội Thần Ma đỉnh cao nhưng Tần Quân không vui vẻ gì, vì Như Lai giáng lâm.
Tần Quân âm thầm cầu nguyện:
- Hy vọng không phải chân thân đến.
Mặc dù trong thế giới Tây Du là Địa Tiên Giới, Thánh Nhân trốn xa thiên ngoại, nhưng Như Lai không yếu chút nào, nếu ở hồng hoang cũng có thể độc bá một phương.
Tuy rằng đời sau có người suy đoán Như Lai là Đa Bảo Đạo Nhân, nhưng Tây Du Ký sinh ra sớm hơn Phong Thần Diễn Nghĩa, Như Lai tuyệt đối mạnh hơn Đa Bảo Đạo Nhân.
Tần Quân không biết Như Lai có phải là Đa Bảo Đạo Nhân không, vì có tin đồn nói Như Lai là phân thân của Tiếp Dẫn, đủ mọi cách đoán.
Trong khi mọi người phập phồng lo sợ thì chuông vàng rẽ mây lôi giáng xuống, bao trùm Chúc Long.
Nguy rồi!
Tim mọi người treo cao. Tôn Như Đạo rút đao chém, đao khí dài trăm trượng đánh vào chuông vàng liền tan biến.
Không chút tác dụng!
Tôn Như Đạo là Đại La Kim Tiên, gã gồng sức đánh một kích vậy mà không thể lay động chuông vàng.
Tỳ Bà cắn răng nói:
- Bệ hạ, chúng ta trốn đi, Như Lai quá mạnh!
Tỳ Bà mạnh đến Đại La Kim Tiên cảnh trung kỳ nhưng nghe tên Như Lai vẫn thấy sợ.
Tôn Ngộ Không nghiến răng nghiến lợi. La Sĩ Tín cau mày, gã hoàn toàn vô cảm với Như Lai, vì thời đại của gã xa xưa hơn nhiều.
Tần Quân trầm giọng nói:
- Đừng hoảng!
Như Lai không có thần thông xuyên qua không gian như Hắc Điệp Tiên Tử, muốn đến Thần Điện sẽ rất tốn thời gian. Như Lai sẽ yên tâm bỏ lại Tây Vực sao? Như Lai không có hệ thống Thần Thoại có thể triệu hoán ra một đống cường giả bảo vệ Tây Vực.
Dù Như Lai thần thông quảng đại, muốn bồi dưỡng cường giả trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi sẽ không được thành quả gì lớn.
Tần Quân trầm giọng quát:
- La Sĩ Tín, Ngộ Không! Hai ngươi cùng nhau lên, giành lại Chúc Long cho trẫm!
Hai vị này thân thể mạnh mẽ, Như Lai muốn giết họ cũng khó xong trong một nốt nhạc.
La Sĩ Tín, Tôn Ngộ Không nghe lệnh lập tức bay vọt lên, gió to thổi thủ vệ Thần Điện dọc đường họ lướt qua.
Bắc Sư Vương không chịu rút lui, bọn họ cau mày nhìn. Dù Lục Nhĩ Mi Hầu và đám thuộc hạ đã rút nhưng nhóm Bắc Sư Vương không chết tâm, vì gã không biết danh tiếng Như Lai.
Lúc Ngưu Ma Vương phát triển trong Nam Vực có giao tiếp với Như Lai, sâu sắc biết sự khủng bố của lão lừa trọc.
Ngưu Ma Vương nhỏ giọng khuyên:
- Chúng ta hãy rút lui đi.
Không làm được nhiệm vụ Yêu Hoàng giao cho cùng lắm bị phạt nặng, nếu như ở lại thì sẽ chết.
Bắc Sư Vương xanh mặt không trả lời, mắt nhìn hướng Tôn Ngộ Không, La Sĩ Tín.
Hai người bay nhanh đến trước chuông vàng, huơ mạnh thần binh đập.
Keng!
Tiếng chấn động khủng bố vang vọng bầu trời sinh ra sóng âm làm thành bảo Thần Điện rung bần bật, phế tích sụp xuống.
Người tu vi yếu bị chấn miệng mũi chảy máu.
Tần Quân bịt lỗ tai nhìn chằm chằm chuông vàng. Nó là bảo bối gì? Tại sao hắn chưa từng nghe Như Lai có pháp bảo hình chuông?
Chuông vàng bị đập rung không ngừng, Chúc Long ở bên trong cực kỳ khó chịu, đau đớn rít gào.
Tần Quân đau lòng muốn chết, nhưng hết cách, nếu bị Như Lai bắt Chúc Long sẽ bị tẩy não.
Giọng Như Lai vang lên:
- A?
Một bàn tay thò ra từ khe hở không gian bên trên Thần Vực, là tay của Như Lai.
Tôn Ngộ Không dựng đứng lông khỉ, nhớ lại bị Như Lai một bàn tay đập rớt xuống trần gian, bị Ngũ Chỉ Sơn đè không thể nhúc nhích. Khi ấy Tôn Ngộ Không tuyệt vọng biến bao.
Giọng La Sĩ Tín nổ vang bên tai Tôn Ngộ Không:
- Biến cho ta!
La Sĩ Tín đâm thương lên, pháp lực ngưng tụ thành kỳ lân đen lao đi hư không.
Kỳ lân đen gầm rống đạp không trung vọt lên đánh vào bàn tay Như Lai đẩy lùi.
Người Thần Điện trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Tần Quân mừng rỡ trợn to mắt, không ngờ tay Như Lai bị đánh lùi, xem ra Như Lai sắp đến không phải chân thân.
Tần Quân phấn chấn gào to:
- Ngộ Không! Lên! Cùng La Sĩ Tín đập nát hắn!
Tần Quân nhận ra tại sao Tôn Ngộ Không hoảng hốt, vừa lúc là cơ hội tiêu diệt nỗi sợ của Tôn Ngộ Không với Như Lai.
Tiếng rống của Tần Quân đánh thức Tôn Ngộ Không, y cắn răng huơ gậy xông lên, cười gằn:
- Lão già Như Lai kia, hãy đại chiến ba ngàn hiệp với ta! Cho ngươi biết cái gì gọi là Tề Thiên Đại Thánh!
Tề Thiên Đại Thánh tái chiến Như Lai Phật Tổ!
Tần Quân siết chặt hai nắm tay âm thầm cầu nguyện:
- Hầu ca, đừng làm trẫm thất vọng!
Tôn Ngộ Không và La Sĩ Tín như hai cầu vồng chui vào khe hở không gian bên trên Thần Điện. Mây lôi thiên kiếp sớm tan biến khi chuông vàng xuất hiện, mọi người thấy rõ khe nứt như vực sâu vắt ngang khung trời.
Tần Quân hồi hộp nhìn, không kêu Tỳ Bà xông lên. Vì Tỳ Bà là vũ khí bí mật để hắn nhằm vào Như Lai, khi không cần dùng thì tốt nhất không đụng vào.
Vì Niết Bàn Bồ Đề nên Tần Quân phải suy xét mọi bề.
Nếu Như Lai biết trước Tỳ Bà, lần sau gặp lại chắc chắn có điều cảnh giác.
Tần Quân không tin Như Lai sẽ để phân thân mang theo Niết Bàn Bồ Đề. Lần trước phân thân Như Lai làm Thiên Đình Đại Tần bó tay, nhưng bị Khoa Phụ hù chạy.
Khoa Phụ thực lực Đại La Kim Tiên cảnh sơ kỳ dùng cái chết bức ép phân thân Như Lai e ngại rút lui, đủ biết phân thân Như Lai không mạnh đến khó tin. Có lẽ phân thân này mạnh hơn cái cũ nhưng Tần Quân tin tưởng sẽ không qua vượt bậc.
Bùm!
Một bàn tay vàng to lớn trong khe hở khung trời nhấn Tôn Ngộ Không, La Sĩ Tín rớt xuống.
Gió to thổi quét bốn phương tám hướng, chấn động bát phương. Nóc thành bảo Thần Điện bị đè sập, các thủ vệ chạy tứ tán. Tôn Như Đạo, Hắc Điệp Tiên Tử né sang bên.