Mặt Tôn Ngộ Không, La Sĩ Tín vặn vẹo nổi gân xanh, dốc hết sức đỡ thần chưởng của Như Lai.
Tôn Ngộ Không rống to:
- Lão già Như Lai, ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh? So với ngươi lúc trước thì không là cóc khô gì!
Dù bây giờ Tôn Ngộ Không rất khó chịu nhưng cũng siêu hưng phấn, vì đối phương khác hẳn với Như Lai mà y đụng phải khi đại náo Thiên Cung. So với Như Lai Thần Chưởng lúc trước thì bàn tay to màu vàng này yếu đuối như bông, hỏi sao Tôn Ngộ Không không hưng phấn?
La Sĩ Tín ở bên cạnh thì thầm kêu khổ. Ca của ta ơi, ngươi rống cái gì, chỉ một chưởng này chúng ta đã không chống đỡ nổi.
La Sĩ Tín là Kỳ Lân Chi Tổ, bên trong cũng cao ngạo vô cùng, nhưng gã không la lớn như Tôn Ngộ Không, bất chấp tất cả lôi kéo thù hận là ngu ngốc.
Rất nhanh hai người rơi xuống Thần Điện, đè sập các tòa cung điện, tình hình cực kỳ đồ sộ. Bàn tay vàng to rốt cuộc dừng lại, hóa thành bụi bặm tan biến.
Thành bảo Thần Điện đã sụp đổ một phần mười, nhìn từ bên ngoài nó đã biến hình.
Cảnh tượng này làm người Thần Điện mếu máo, tín ngưỡng của họ đã sụp đổ.
Giờ phút này bọn họ nhận ra Thần Điện không vô địch như trong tưởng tượng. Một trận chiến suýt làm Thần Điện hủy diệt, tạo thành rung động to lớn trong lòng họ.
Lại nhìn Tần Quân, áo trắng bay bay, hắn lơ lửng giữa hư không, vẻ mặt hờ hững tự tin khiến hắn hào quang vạn trượng.
Tôn Ngộ Không, La Sĩ Tín nhanh chóng bay vọt lên từ trong phế tích. Chuông vàng bao trùm Chúc Long dần bay lên muốn chui vào khe nứt trên trời.
Tần Quân vội hét to:
- Ngăn nó lại!
Một phân thân nho nhỏ mà muốn cướp Chúc Long từ tay họ? Như Lai nhà ngươi nghĩ mình vô địch cõi đời sao?
Tôn Ngộ Không, La Sĩ Tín lập tức xông lên. La Sĩ Tín thô bạo đạp lên chuông vàng đè nó xuống.
Tôn Ngộ Không đứng che dưới khe hở khung trời, ngửa đầu quát to:
- Lão già Như Lai, thì ra ngươi chỉ phái một phân thân đến. Bằng vào phân thân mà mơ cướp Chúc Long?
Phân thân?
Tôn Như Đạo, Hắc Điệp Tiên Tử và người Thần Điện hóa đá.
Bắc Sư Vương, Ngưu Ma Vương, đám yêu binh cũng trố mắt líu lưỡi. Một phân thân mà mạnh dữ vậy? Thế thì bản thể còn dữ dội cỡ nào nữa?
La Sĩ Tín dốc hết sức lực đè chuông vàng rơi xuống dưới.
Giọng Như Lai lại vang lên, ngữ điệu hờ hững khó đoán ra suy nghĩ trong lòng:
- Lại là ngươi, Tần Thánh Đế, tại sao đi đến đâu cũng gặp ngươi?
Như Lai phớt lờ Tôn Ngộ Không làm y tức xì khói.
Thủ lĩnh hai thế lực Bắc Sư Vương, Tôn Như Đạo cũng bị Như Lai quăng cục lơ. Hai người lòng tràn đầy phức tạp. Vì Tây Vực rất nhỏ bé đối với Yêu Hoàng, Thần Điện.
Giờ hai người đến từ nơi nhỏ bé giằng co với nhau, lơ đẹp Bắc Sư Vương, Tôn Như Đạo.
Tần Quân đầy hứng thú hỏi lại:
- Như thế nào? Rất ngạc nhiên sao?
Tần Quân và Như Lai đã đứng ở mặt đối lập nên hắn đánh trả không nể mặt. Nếu có ngày Tần Quân triệu hoán được Như Lai, hệ thống lặng lẽ thay đổi tâm trí của Như Lai, làm Như Lai phản chiến thì sẽ rất thú vị. Nhưng với điều kiện là Tần Quân đủ mạnh. Hắn đã nhìn ra, mình càng mạnh thì hệ thống thay đổi Thần Ma càng nhiều. Thần Ma được triệu hoán hiện nay đa số mức độ trung thành khoảng chín mươi, có người vừa đi ra đã có mức độ trung thành cực hạn.
Như Lai bí hiểm nói, từ đầu đến cuối không lộ mặt:
- Thánh Đế, nhường Chúc Long cho bần tăng đi, bần tăng có thể bỏ qua ân oán giữa Tây Vực và Thiên Đình Đại Tần.
Nếu ở bên ngoài Thần Vực sẽ thấy một vị kim Phật cao ngàn trượng lơ lửng trên trời, phật quang rực rỡ, mặt từ bi. Từ rừng núi ngước lên nhìn tựa như vị thần.
Vừa lúc có một đội tu sĩ mạo hiểm đi ngang qua, khi thấy kim thân Như Lai thì sợ suýt ướt quần.
- Đó là cái gì?
- Phật Tổ hiển linh!
- Trên đời này thật sự có Phật?
- Phật tu đã rất ít, hiện tại thế nhưng xuất hiện một vị chân phật, thiên hạ sắp loạn!
- Có khi nào là ảo ảnh?
Ở phương thiên địa này hòa thượng ít đến tội, từng có Phật Đà xuất hiện nhưng nghe nói thần tiên bất mãn đuổi các Phật Đà ra thiên ngoại, vứt hết tất cả Phật pháp kinh Phật. Hiện giờ chỉ để lại người xưa mày mò ra chứ không phải Phật pháp thật sự, nên nhìn kim thân Như Lai đứng giữa hư không thì các tu sĩ hết sức giật mình.
Tần Quân bật cười:
- Bỏ qua chuyện cũ?
Nói như thể trẫm sợ ngươi vậy.
Tần Quân biết rất rõ Chúc Long lợi hại nhiều cỡ nào, nếu Như Lai có được Chúc Long thì Tây Vực sẽ bay vọt. Tây Vực ngay bên cạnh Nam Vực, Tần Quân rất rành dã tâm của Như Lai.
La Sĩ Tín quát to, nắm đấm trái kèm theo lửa đen đập xuống, cú đấm này rất bất phàm đánh chuông vàng bắt đầu nứt vỡ. Thấy có hiệu quả, La Sĩ Tín điên cuồng đấm.
Chuông vàng bị đập nứt rạn càng nhiều. Tôn Ngộ Không siết chặt Kim Cô Bổng căng thẳng nhìn khe nứt không trung. Từ góc độ của Tôn Ngộ Không vừa lúc thấy khuôn mặt Như Lai trong khe hở trên bầu trời, khuôn mặt màu vàng vô cùng trang nghiêm, nhưng ở trong mắt Tôn Ngộ Không thì cực kỳ đáng ghét.
Tần Quân phất tay nói:
- Trọng Minh Điểu, đuổi hắn cho trẫm!
Trọng Minh Điểu giương cánh bay lên như mũi tên lửa, mau làm người hoa mắt.
Một trưởng lão Thần Điện kinh hoàng hét to:
- Con gà!
Không ngờ con gà trên vai Tần Quân không phải vật nuôi chơi.
Mắt Hắc Điệp Tiên Tử lóe tia kỳ lạ. Tôn Như Đạo câm lặng.
Trọng Minh Điểu lướt nhanh qua Tôn Ngộ Không, y trợn to mắt. Thì ra con gà không hề đơn giản.
Trọng Minh Điểu bay vào khe hở không trung, Như Lai nhướng mày bản năng giơ tay đỡ.
Phập!
Trọng Minh Điểu như dao bén đâm thủng bàn tay Như Lai, máu phun ra.
Tôn Ngộ Không xoe tròn mắt, Như Lai rung động, Tôn Như Đạo và đám cao tầng Thần Điện ngây ra như phỗng.
Con gà đó làm Như Lai bị thương?
Tôn Ngộ Không không dám tin tưởng. La Sĩ Tín trố mắt ra. Ngưu Ma Vương từng tiếp xúc với Như Lai thì khó khép miệng.
Khóe môi Tần Quân cong lên. Không uổng là Trọng Minh Điểu, quả nhiên không khiến hắn thất vọng.
Mặc dù đây chỉ là phân thân nhưng đánh bị thương phân thân Như Lai vẫn làm Tần Quân rất hưng phấn.
Hậu Nghệ, Trọng Minh Điểu, Tỳ Bà, Tôn Ngộ Không, Viên Hồng, La Sĩ Tín, Bạch Trạch, Khoa Phụ, Cửu Linh Nguyên Thánh cùng nhau lên thì dù là chân thân Như Lai cũng khó nghiền áp.
Tần Quân thầm tính toán làm sao đối mặt Như Lai, chờ tới lúc đó giao cho những cường tướng có thể đấu lại Đại La như Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng, Lục Kim Ô trấn thủ là được.
Tần Quân có cường giả nhiều như mây, không cần rầu lo không có ai để dùng.