Tần Quân phất tay nói:
- Đừng hoảng, sẽ không có chuyện gì.
Mắt Tần Quân sáng rực nhìn mây sấm cuồn cuộn trên bầu trời, mây tụ lại như vòng xoáy, chính giữa lấp lóe dải sáng bảy sắc.
Tần Quân nhớ một đoạn lời kịch: Người ta vừa ý là một đại anh hùng cái thế, có ngày hắn sẽ đạp mây bảy sắc . . .
Thần Vô Cơ đã mất lý trí, gã thô bạo lao hướng Thánh Đế phong, không chú ý thấy khác lạ trên đầu mình. Mười hai bóng đen sau lưng Thần Vô Cơ có thấy nhưng không quan tâm.
Đại La Kim Tiên cảnh sơ kỳ không lọt vào pháp nhãn của bọn họ.
Mắt Thần Vô Cơ đỏ ngầu rống to:
- Ta muốn giết chết các ngươi!
Đám Thần Ma nhóm Lý Nguyên Bá đứng ở vị trí khác nhau , bọn họ bị thương nặng nhẹ khác nhau không kịp ngăn cản.
Vèo!
Một cây cột to màu vàng bỗng thò ra từ giữa vòng xoáy mây sét giáng xuống với thế sét đánh không kịp bưng tai, cây cột đập trúng lưng Thần Vô Cơ vọt vào Thánh thành. Lực lượng khủng bố đè Thần Vô Cơ rớt xuống dưới.
Tiếng va chạm trầm đục làm vô số người thót tim.
Cột to màu vàng đè Thần Vô Cơ xuyên qua nhiều tầng biển mây, vách tường không gian dưới thân gã bị đâm thủng, gã bị đè xuống Nam Vực trần gian.
Cột to màu vàng xuyên thủng Thần Vô Cơ khiến mọi người cực kỳ rung động, bao người trợn mắt há hốc mồm.
Hắc Điệp Tiên Tử cũng xoe tròn mắt.
Tần Quân kích động run bần bật, không uổng là Tề Thiên Đại Thánh, vừa ra tay đã kinh thiên hạ!
Một gậy đâm thủng Nam Vực Thiên Thế Giới, thật khó tưởng tượng lực lượng của Tôn Ngộ Không khủng bố đến mức nào.
Tiếng cười âm trầm kỳ dị của Tôn Ngộ Không lại vang lên:
- Khẹc khẹc khẹc, không ngờ chỗ này có nhiều người quen.
Mọi người còn chìm trong giật mình không chú ý nghe lời Tôn Ngộ Không nói.
Lý Nguyên Bá giật mình kêu lên:
- Giọng này là . . .!
Trải qua Thần Ma đỉnh cao nên Lý Nguyên Bá đã nhớ lại kiếp trước, có một kiếp là ký ức trong thế giới Tây Du Ký. Kim Sí Bằng Điểu và Tôn Ngộ Không đấu tranh để lại ấn tượng sâu sắc trong Lý Nguyên Bá.
Tần Quân hưng phấn siết chặt hai nắm đấm. Cây cột to màu vàng đó là Kim Cô Bổng sao?
Bảnh quá! Vừa ra tay đã đánh Thần Vô Cơ văng ra Nam Vực Thiên Thế Giới.
Tần Quân vận đủ pháp lực cao giọng quát:
- Đại Thánh hãy diệt tên này giúp trẫm!
Thanh âm vang vọng ngàn dặm.
Xôn xao!
Mọi người xôn xao. Cường giả bí ẩn này là trợ thủ bệ hạ mời đến?
Hắc Điệp Tiên Tử giật mình nhìn Tần Quân, hèn gì tên này mãi không chịu trốn, hóa ra là mời ngoại viện.
Trư Bát Giới nuốt nước miếng đến gần Đường Tam Tạng, nhỏ giọng nói:
- Ực, thật sự là đại sư huynh? Sao ta thấy kỳ kỳ.
Nhìn Kim Cô Bổng như cột chống trời làm Trư Bát Giới nhớ lúc Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung khủng bố cỡ nào. Đặc biệt là giọng nói châm biếm kiệt ngạo bất thuần này, Trư Bát Giới bản năng run cầm cập.
Đường Tam Tạng không trả lời, chỉ niệm kinh:
- A di đà phật
Đường Tam Tạng nhìn chằm chằm phần đầu cây Kim Cô Bổng.
Trên đầu Kim Cô Bổng xuyên qua mây sấm như vòng xoáy, không biết nó cao bao nhiêu, nơi ấy dải sáng phát tán rực rỡ đẹp đẽ.
Giọng Tôn Ngộ Không từ tầng mây vọng xuống, ngữ điệu chất vấn:
- Là ngươi cứu lão Tôn khỏi tay tên trùm Phật đó?
Tôn Ngộ Không nhìn ra được Tần Quân chỉ có tu vi Thiên Tiên cảnh, yếu xìu.
Trước khi được triệu hoán Tôn Ngộ Không mới bị Như Lai một chưởng vỗ rớt xuống trần gian, không thể tránh thoát Ngũ Chỉ Sơn. Đột nhiên có lực lượng bí ẩn bao lấy Tôn Ngộ Không kéo vào kẽ hở không gian, trong vô hình thúc giục y nếu muốn biến mạnh hơn thì phải đi theo Tần Quân.
Tôn Ngộ Không làm Tề Thiên Đại Thánh bản năng hơi chống cự, nên mức độ trung thành chỉ có năm mươi.
Tần Quân cười to bảo:
- Không sai! Bởi vì trẫm thưởng thức ngạo khí của ngươi, không muốn ngươi bị trấn áp!
Đám Thần Ma quen Tôn Ngộ Không như Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh, Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng, Lý Nguyên Bá rất ngạc nhiên, bọn họ nghe không hiểu.
Chẳng phải Tôn Ngộ Không đã biến thành Đấu Chiến Thắng Phật rồi sao? Tại sao dám gọi thẳng là trùm Phật?
Hơn nữa Tần Quân nói vậy là sao? Ai dám trấn áp Đấu Chiến Thắng Phật?
Bọn họ tuyệt đối không ngờ Tôn Ngộ Không lúc này là Tề Thiên Đại Thánh mới đại náo Thiên Cung, không phải Đấu Chiến Thắng Phật đã lấy Tây Kinh.
Tôn Ngộ Không cuồng cười:
- Khẹc khẹc khẹc! Không ai có thể trấn áp được Tề Thiên Đại Thánh ta. Nếu ngươi đã có ơn với ta vậy ta sẽ trừ yêu ma này cho ngươi!
Mọi người rung động.
Tề Thiên Đại Thánh?
Danh hiệu thật cuồng vọng.
Tôn Ngộ Không vừa dứt lời nguyên Nam Vực Thiên Thế Giới rung rinh.
Dương Tiễn mặt đầy máu run giọng:
- Không lẽ là . . .
Đừng nhìn Dương Tiễn từng đánh bại Tôn Ngộ Không nhưng đó là đám thần xa luân chiến. Nếu không phải Lý Tịnh thừa dịp đằng sau Hoa Quả sơn không có ai canh phòng, phóng lửa đốt núi khiến Tôn Ngộ Không không chịu nổi, lại bị Nhị Lang Thần và các huynh đệ của gã bao vây tiễu trừ, lại bị Thái Thượng Lão Quân dùng Kim Cương Quyển đánh lén, bị Hao Thiên Khuyển cắn một miếng thì sao có thể bị Dương Tiễn bắt giữ?
Hơn nữa Tôn Ngộ Không vào lúc đó không phải trạng thái cao nhất, chưa bị đan lô của Thái Thượng Lão Quân luyện chế.
Dương Tiễn lẩm bẩm:
- Tề Thiên Đại Thánh . . .
Dương Tiễn như thấy bóng dáng chiến trời chiến đất, ngạo ngút trời.
Kim Cô Bổng nhanh chóng rút nhỏ múa trên không trung sau đó bay vào vòng xoáy mây sấm.
Hung uy tràn ngập trong thiên địa dần tăng lên, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng kinh kêu:
- Tề Thiên Đại Thánh?
- Tề Thiên Đại Thánh là ai? Danh hiệu cuồng vọng quá.
- Hắn có vĩ lực như vậy nói là Tề Thiên cũng không quá mức.
- Trời đã bị hắn đâm thủng!
- Hình như hắn được bệ hạ mời đến!
Tần Quân hít sâu nhìn chằm chằm vòng xoáy mây sấm trên bầu trời, dải sáng bảy sắc càng lúc càng rực rỡ.
Đám Thần Ma đứng sau lưng hắn giữ im lặng, bao gồm các tu sĩ, tướng quân trên bầu trời Thánh thành.
Nếu vị Tề Thiên Đại Thánh này không đánh lại Thần Vô Cơ thì Nam Vực gặp rắc rối thật.
Trư Bát Giới lải nhải:
- Tề Thiên Đại Thánh . . . phi, con khỉ mặt dày, quên mình từng làm Bật Mã Ôn sao?
Khóe môi Tần Quân co giật, có vẻ hắn phải nhắc nhở Trư Bát Giới một chút, Tôn Ngộ Không này không phải đại sư huynh của gã mà là yêu vương cái thế. Nếu để Tôn Ngộ Không nghe được Trư Bát Giới mắng y là Bật Mã Ôn thì Tần Quân không cứu nổi gã.
Sa Ngộ Tịnh đáp xuống cạnh Trư Bát Giới, khẽ thở dài:
- Hắn bây giờ chắc chưa phải đại sư huynh của chúng ta.
Trư Bát Giới hoang mang:
- Hả? Là sao?
Đường Tam Tạng thở dài thườn thượt, trên mặt tràn đầy âu lo.