Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 753: Chương 753: Tề Thiên Đại Thánh




Đường Tam Tạng thì thào:

- Thuật Thỉnh Thần? Quả nhiên là thần thuật.

Các Thần Ma lặng im nhìn đại chiến kinh thế trên trời, bọn họ không biết nên biểu đạt tâm tình thế nào.

Khoa Phụ như người khổng lồ cao cỡ ngọn núi rống to:

- A!

Khoa Phụ gồng hết sức đâm vào mặt Thần Vô Cơ, đánh bay gã. Nhưng Thần Vô Cơ không bay quá xa, gã như con huyết ma, người đẫm máu ghê người.

Thần Vô Cơ giơ tay phải lên, cự kiếm đen lúc trước không biết tung tích lại xuất hiện. Thần Vô Cơ chém nhát kiếm tốc độ nhanh như kinh hồng. Phập một tiếng kiếm cắt qua lồng ngực Khoa Phụ, máu như mưa rơi ào ạt, người gã rách ra lỗ máu dài trăm trượng từ ngực đến bụng.

Khoa Phụ cố nén đau, mắt bắn ra tia hung ác không thua gì Thần Vô Cơ, nắm đấm phải lại đánh hướng gã.

Cửu Linh Nguyên Thánh táp tới, chín cái đầu sư tử cùng gầm rống vô cùng rung động.

Lý Nguyên Bá, Lục Kim Ô biến ra chân thân:

- Grít!

- Grít!

Hai người hiểu rằng ở trạng thái bình thường thì không thể ngăn cản Thần Vô Cơ cuồng bạo được.

Kim Sí Bằng Điểu và Tam Túc Kim Ô hiện ra, vô cùng thần tuấn, vô số người há hốc mồm.

Cửu Đầu Trùng biến thành chân thân Quỷ Xa, tức là chim thần chín đầu, lông màu lửa đỏ. Ba con chim thần bay thành một hàng như ba vầng mặt trời, thần thánh uy nghiêm.

Ba con chim thần cùng xông hướng Thần Vô Cơ bị Khoa Phụ bám giữ.

Trong khoảnh khắc Thần Vô Cơ bộc phát pháp lực màu đen khủng bố như những con ác long gầm rống bay ra khỏi người gã, ác long đụng bay ba con chim thần và Khoa Phụ.

Một giọng nói kỳ dị truyền ra từ người Thần Vô Cơ, cảm giác âm trầm:

- Chậc chậc, không ngờ trên đời đã có nhiều Đại La như vậy.

Pháp lực màu đen quanh người Thần Vô Cơ biến ra các bóng người, đếm kỹ gồm mười hai người, không thấy rõ khuôn mặt, càng kinh dị hơn.

Hắc Điệp Tiên Tử chộp cổ tay Tần Quân sốt ruột nói:

- Nguy rồi, thuật Thỉnh Thần hoàn thành trọn vẹn! Chúng ta trốn mau lên!

Hắc Điệp Tiên Tử từng thấy Thần Vô Cơ thi triển thuật Thỉnh Thần, sự khủng bố đó đến nay vẫn khó quên.

Tần Quân trầm giọng nói:

- Không được, trẫm không thể trốn!

Tần Quân thầm sốt ruột nói: Hầu ca ơi, sao còn chưa đến?

Hắc Điệp Tiên Tử nôn nóng trách mắng:

- Bây giờ ngươi ở lại rất có thể sẽ chết, ngươi lý trí một chút được không?

Hắc Điệp Tiên Tử chờ Tần Quân đã đợi bao nhiêu năm tháng, sao có thể để hắn chết trước mắt mình.

Vẻ mặt Tần Quân kiên quyết nói:

- Trẫm phải bảo vệ Đại Tần!

Đám Thần Ma sau lưng Tần Quân rất cảm động. Với thần thông của Hắc Điệp Tiên Tử không khó khăn mang Tần Quân chạy trốn, nhưng hắn chấp nhận ở lại, đế hoàng như vậy đáng để bọn họ đi theo cả đời.

Hắc Điệp Tiên Tử im lặng, mắt đẹp tràn đầy phức tạp ướt lệ.

Trong mơ hồ Hắc Điệp Tiên Tử như thấy một thân hình cao lớn đối diện thần tiên đầy trời vẫn không chịu rời đi. Tần Quân bây giờ có lẽ khác xa người đó, nhưng ngạo khí thì không thua gì.

Hắc Điệp Tiên Tử đâu biết Tần Quân đã có đối sách.

Tần Quân chửi thầm:

- Hệ thống, chắc không phải Tôn Ngộ Không đã trốn rồi đi?

Lục Nhĩ Mi Hầu đã chạy, không chừng Tôn Ngộ Không cũng vậy.

Hệ thống bất đắc dĩ nói:

- Không rõ ràng.

Khóe môi Tần Quân co giật.

Ba con chim thần bị đánh bay ngược hướng Thánh thành, chúng vội điều chỉnh thân hình miễn cưỡng không đụng trúng Thánh thành. Gió to nổi lên thổi dân chúng, tu sĩ hét chói tai liên tục.

Khoa Phụ bị Thần Vô Cơ xuyên thủng ngực không thể nhúc nhích, biểu tình tràn đầy tức giận và không cam lòng.

Sau lưng Thần Vô Cơ truyền ra các thanh âm kỳ lạ:

- Phàm nhân dù sao là phàm nhân!

- Ha ha ha! Một vực nho nhỏ mà có ba Đại La, ghê gớm!

- Chậc chậc, diệt hết cả đám đi!

Mười hai bóng đen ngưng tụ bằng pháp lực của Thần Vô Cơ lơ lửng sau lưng gã như những bóng ma.

Dương Tiễn, Cửu Linh Nguyên Thánh nghiến răng nhìn Thần Vô Cơ, vẻ mặt tràn đầy kiêng dè và e sợ.

Thần Vô Cơ nhe răng cười nói:

- Nam Vực, các ngươi còn có thể dựa vào ai? Hãy cảm nhận nỗi sợ trước khi cái chết buông xuống đi!

Thần Vô Cơ cố ý cất tiếng cười to lan xa khắp Nam Vực.

Tần Quân sắc mặt khó coi, vô số người bị hù sợ hãi hùng.

Chợt một tiếng cười quái dị vang vọng thiên địa khiến người nổi da gà:

- Khẹc khẹc khẹc, không ngờ tiểu thế giới này còn có kẻ cuồng vọng hơn lão Tôn!

Tần Quân trợn to mắt mừng như điên, trong lòng liên tục chửi thề.

Tề Thiên Đại Thánh rốt cuộc đến!

Gia Cát Lượng kinh kêu:

- Không lẽ lại có kẻ địch!?

Thánh thành và đảo nổi xao động.

Một Thần Vô Cơ đã kinh khủng lắm rồi bây giờ có thêm một cường giả bí ẩn? Trời bỏ Thiên Đình Đại Tần ta sao?

Thần Vô Cơ đang trong trạng thái cuồng bạo lao thẳng đến Thánh Đế phong, mười hai bóng người sau lưng gã thì bàn tán ồn ào.

- Chậc chậc, lại một Đại La Kim Tiên!

- Cõi trần náo nhiệt thật.

- Ta đã nói mà, đến cõi trần chơi một chuyến cũng không sai!

Mười hai bóng người ngữ điệu nhẹ nhàng như thể Đại La Kim Tiên không là cái đinh gì trong mắt bọn họ.

Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh đồng thanh kêu lên:

- Là hắn!

Đám Thần Ma biết Tôn Ngộ Không như Thái Bạch Kim Tinh, Đế Thính cũng biến sắc mặt.

Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng bọn họ.

Nghe giọng Tôn Ngộ Không làm bọn họ hưng phấn, nói chung thì y để lại ấn tượng là rất mạnh.

Dương Tiễn run rẩy, biểu tình tràn đầy khó tin:

- Sao có thể như vậy?

Không ngờ con khỉ đó cũng xuất hiện.

Dương Tiễn cắn răng lại xông lên, Lý Nguyên Bá Đại La Kim Tiên cảnh trung kỳ còn không ngăn được Thần Vô Cơ chứ nói gì gã, nhưng gã là Chiến Thần của Thiên Đình Đại Tần, gã phải xông lên.

Dương Tiễn quát to:

- Bản quân không tin không ngăn ngươi được!

Đao chiến thần ba mũi nhọn phát ra ánh sáng rực rỡ xẹt qua khung trời muốn chém Thần Vô Cơ thành hai khúc.

Vèo!

Một bóng đen như roi bén từ sau lưng Thần Vô Cơ quất ra, đánh tan đao khí của Dương Tiễn.

Một bóng đen lạnh lùng cười:

- Hừ! Không biết tự lượng sức mình!

Cái bóng kéo dài thành kiếm muốn đâm thủng Dương Tiễn, gã không kịp phản ứng đã bị đâm vào ngực, máu phun ra. Dương Tiễn như diều đứt dây bay rớt ra ngoài.

Đến đây thì chỉ có Cửu Linh Nguyên Thánh che trước mặt Thần Vô Cơ.

Cùng lúc đó, Nam Vực Thiên Thế Giới tụ tập mây sấm trên đầu Nam Vực Thiên Thế Giới, từng đợt thất luyện chiếu sáng thiên địa.

Hắc Điệp Tiên Tử sốt ruột hỏi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nóng nảy:

- Mau chạy đi! Lại tới một vị cường giả bí ẩn, Nam Vực không chạy thoát kiếp nạn này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.