- Có phục hay không!? Ngươi nhận thua đầu vào Thiên Đình Đại Tần thì bản quân sẽ tha cho!
Bị Dương Tiễn dồn ép nhưng Khổng Tuyên không hé răng, tìm đúng cơ hội biến ra hình người, lại sử dụng ngũ sắc thần quang ngưng thực như cột sáng đụng vào Dương Tiễn.
Khổng Tuyên lúc này không còn phong độ như ngày xưa, áo vàng nhuộm máu, tóc rối, khuôn mặt tuấn tú loang lổ vết máu.
Khổng Tuyên rơi vào băn khoăn dằn vặt:
- Không được, cứ tiếp tục như vậy thì ta sẽ thua.
Thể tu ít ai đến trình độ như Dương Tiễn, hồi Khổng Tuyên ở đỉnh cao hầu như không gặp ai mạnh đến vậy.
Khổng Tuyên không có nhiều kinh nghiệm đụng độ Dương Tiễn, nên bó tay chịu đánh.
Dương Tiễn không cho Khổng Tuyên thời gian suy nghĩ, lại xông lên.
Dương Tiễn không rụng cọng tóc, Khổng Tuyên thì đã bị thương, ai mạnh ai yếu thấy rõ ràng.
Sâu trong trời sao, bên cạnh một hành tinh màu xám. Đông Hoàng Thái Nhất biểu tình cực kỳ khó xem lơ lửng nhìn tình hình.
Lòng Đông Hoàng Thái Nhất nghẹn lại:
- Tại sao bọn họ có thể mạnh như vậy?
Đông Hoàng Thái Nhất bỏ lỡ đại chiến Dương Bắc Minh một kiếm khiêu chiến Tần Tiên giới, nhưng khi gã biết Đế Giang, Cường Lương, Phục Hy, La Sĩ Tín, Bồ Đề Tổ Sư, Khổng Tuyên đánh lui Dương Bắc Minh thì sững sờ nửa ngày.
Đông Hoàng Thái Nhất đang định rời đi đúng dịp thấy Khổng Tuyên và Dương Tiễn đại chiến, biết thực lực của hai người rồi gã phỏng đoán tu vi của Dương Bắc Minh, càng nghĩ gã càng bi thương.
Đừng nói Đông Hoàng Thái Nhất hiện tại, dù gã phục hồi đỉnh cao thì chưa chắc chiến thắng được Dương Bắc Minh chứ đừng nói tới Dương Tiễn.
Đông Hoàng Thái Nhất sắc mặt âm trầm, lòng phát cuồng:
- Tại sao sẽ như vậy? Ông trời đùa với ta sao?
Kẻ thù kiếp trước đều ở trạng thái cao nhất, tại sao chỉ mình gã mới có tu vi Nhập Thánh?
Đông Hoàng Thái Nhất không phục!
Bùm!
Đùi phải của Dương Tiễn như roi quất vào người Khổng Tuyên, lực lượng cường đại khiến cơ thể y xoay tròn bay ra ngoài vượt qua mấy ức dặm khảm vào hành tinh màu tím.
Dương Tiễn đánh Khổng Tuyên tơi bời làm gã thấy sung sướng vô cùng.
Pháp lực vô tận không giới hạn làm Dương Tiễn hưng phấn hú dài.
Đây mới thật sự là cường đại!
Trước kia gã chỉ như phàm nhân.
Tim Dương Tiễn đập nhanh bản năng sờ Chí Tôn Pháp Nhãn giữa trán:
- Bán Thánh đã mạnh như vậy, nếu thành thánh thì sao?
Dương Tiễn biết rõ muốn thành thánh thì cơ hội nằm trong Chí Tôn Pháp Nhãn, thiên phú huyết mạch của gã đã không thể giúp gã lên trên nữa.
Bây giờ Dương Tiễn không cần tu luyện, bởi vì tu luyện vô dụng, chỉ có lĩnh ngộ thánh đạo có lẽ ngày nào đó sẽ bay vọt lên trời, trở thành Thánh Nhân trong truyền thuyết vạn kiếp bất tử, vạn kiếp bất diệt.
Nghĩ đến đây lòng Dương Tiễn lâng lâng.
Khổng Tuyên đã không đáng lọt vào mắt gã.
Vì Khổng Tuyên quá tự hào về ngũ sắc thần quang nên không có thần thông hoặc bản lĩnh khác, ngũ sắc thần quang gần như vô dụng đối với Dương Tiễn thân thể thành thánh.
Trong tình huống đó Khổng Tuyên không chút phần thắng.
Đừng nói là Khổng Tuyên, dù Dương Bắc Minh đối diện Dương Tiễn cũng phải quỳ.
Khổng Tuyên nằm dưới đất bùn, mặt đầy máu, từ trong hố gã mơ hồ thấy thân hình Dương Tiễn.
Khổng Tuyên tức điên, sắp nổi khùng:
- Chết tiệt! Tại sao chênh lệch lớn như vậy!?
Tiếc rằng Khổng Tuyên không phải Lý Nguyên Bá, Tôn Ngộ Không, nếu y tức giận mất lý trí thì sức chiến đấu sẽ giảm thấp.
Khổng Tuyên chậm rãi đứng lên bay ra khỏi hố lại lao vào Dương Tiễn.
Trận chiến này y phải thắng, không thể thua, càng không thể trốn!
Có Lý Nguyên Bá ở đây, sao Khổng Tuyên trốn được? Nếu chạy trốn thì sau này y làm sao đối mặt đệ đệ?
Bỗng có tiếng quát to:
- Dừng tay!
Là giọng của Tịch Nghiệp Ma Quân, gã bay nhanh đến che giữa Dương Tiễn và Khổng Tuyên.
Dương Tiễn cau mày. Tần Quân xem Khổng Tuyên, Tịch Nghiệp Ma Quân như khách quý, Dương Tiễn gai mắt Khổng Tuyên nhưng không có ác cảm gì với Tịch Nghiệp Ma Quân, không cần phải đánh nhau.
Tịch Nghiệp Ma Quân hừ lạnh, cố ý lớn tiếng truyền khắp trời sao:
- Khổng Tuyên giúp các ngươi đánh lui Dương Bắc Minh mà Thiên Đình Đại Tần đối xử với hắn như vậy sao?
Dương Tiễn nhíu chặt mày, tuy gã cao ngạo nhưng không cách nào làm cái chuyện tá ma giết lừa. Dương Tiễn không định hại Khổng Tuyên, chỉ muốn chiến thắng y rồi thu vào Thiên Đình Đại Tần. Nhưng giờ Dương Tiễn bình tĩnh lại, nhìn bộ dạng thê thảm của Khổng Tuyên chợt nhận ra mình hơi quá tay.
Khổng Tuyên lau máu dính trên mặt, lạnh lùng nói:
- Ngươi tránh ra, ta còn có thể đánh nữa!
Tịch Nghiệp Ma Quân tức giận mắng:
- Ngươi muốn chết trận mới vừa lòng? Chết rồi là mất tất cả!
Nhìn bộ dạng cứng đầu của Khổng Tuyên khiến Tịch Nghiệp Ma Quân nhớ tới Huyền Đế. Người ta tưởng Tịch Nghiệp Ma Quân và Trường Sâm Thương là kẻ thù không đội trời chung, đối thủ cạnh tranh cũ, không ai biết quan hệ giữa hai người không tệ.
Trước kia Trường Sâm Thương cũng bướng bỉnh như vậy, nhìn trúng cái gì là có chết cũng quyết không từ bỏ.
Mỗi khi nhớ đến Huyền Đế Trường Sâm Thương là nỗi lòng Tịch Nghiệp Ma Quân phức tạp, đặc biệt khi xem thực lực của Dương Bắc Minh, gã thường nghĩ trước kia phải chăng gã nên cùng Trường Sâm Thương bước lên Cổ Thánh Đế Đạo? Có lẽ Trường Sâm Thương đã bỏ xa gã rồi, hoặc đã thành nắm xương suốt kiếp canh giữ trong Cổ Thánh Đế Đạo.
Bị Tịch Nghiệp Ma Quân mắng, Khổng Tuyên dần tỉnh táo lại.
Dương Tiễn không trả lời, chờ mệnh lệnh từ Tần Quân, vừa rồi Tịch Nghiệp Ma Quân to tiếng như vậy chắc chắn hắn nghe thấy.
Tiếng cười của Tần Quân từ Tần Tiên giới vọng đến:
- Chỉ là luận bàn, đừng tổn thương hòa khí, về hết đi.
Tịch Nghiệp Ma Quân thở phào nhẹ nhõm.
Dương Tiễn gật đầu nói:
- Đi đi, lời hứa lúc trước không tính, các người vẫn là khách quý của Tần Tiên giới.
Đế Giang, Phục Hy cũng bay tới, thoạt trông như đến đón họ nhưng Tịch Nghiệp Ma Quân biết là Tần Thiên Đế sợ bọn họ trốn.
Tần Tiên giới bây giờ là Hồng Môn Yến đối với họ.
Tịch Nghiệp Ma Quân hừ lạnh, dìu Khổng Tuyên bay hướng Tần Tiên giới.
Đừng nói Đế Giang, Phục Hy, chỉ tính Dương Tiễn là Tịch Nghiệp Ma Quân và Khổng Tuyên đã không thể đánh thắng.
Phía xa, Tần Quân mỉm cười thầm nghĩ:
- Khổng Tuyên, ngươi không trốn thoát được, còn ngươi nữa Tịch Nghiệp Ma Quân, các ngươi đều là của trẫm!
Sao Tần Quân có thể bỏ qua hai cường giả tuyệt thế được?
Bên kia, Đông Hoàng Thái Nhất chậm rãi thu lại tầm mắt, gã hít sâu một hơi, biểu tình dữ tợn, đầu tiên là tức giận, không cam lòng, cuối cùng biến thành cay đắng, bất đắc dĩ.
Thiên Đình Đại Tần như vậy gã làm sao đánh bại đây?
Còn về việc giết Tần Thiên Đế thì chỉ là giấc mơ.
- Sẽ có ngày ta ở trên ngươi!
Đông Hoàng Thái Nhất hít sâu nhìn chăm chú vào Tần Tiên giới rồi xoay người bay sâu vào trời sao.