Tần Quân trầm giọng hỏi:
- Chẳng lẽ trong thiên địa còn có Cực Viêm Ma Thần thứ hai?
Những lời này không cần Cơ Vĩnh Sinh dạy Tần Quân cũng biết nói.
Tần Quân là Tần Thánh Đế Nam Vực, vận dụng thuật đế vương lô hỏa thuần thanh, gặp chuyện không hoảng loạn là chuẩn tắc cơ bản.
Hắc Hải Vương Kình im lặng, giây sau biển dịch dạ dậy dâng trào sóng. Đám binh sĩ bị nhốt trong vòng vàng của Tôn Ngộ Không đều tỉnh táo lại, bọn họ như tỉnh khỏi giấc mơ.
Đảo thủy tinh rung lắc bần bật như có động đất.
Mấy chục vạn binh sĩ hoảng loạn hét rầm lên:
- Chuyện gì xảy ra?
- Tại sao chúng ta vào trong đảo?
- Chẳng lẽ sắp chết?
- Trời ạ, chúng ta sẽ bị yêu quái tiêu hóa mất?
Tần Quân trầm giọng quát to:
- Đừng hoảng, chúng ta sắp ra ngoài ngay!
Giọng Tần Quân truyền vào tai mấy chục vạn binh sĩ, đám lính yên tĩnh lại nhưng vẫn lộ vẻ căng thẳng, sợ đảo thủy tinh bị chìm rồi bọn họ sẽ rơi vào biển dịch dạ dày chết không toàn thây.
Mắt Tôn Ngộ Không sáng rực nhìn Tần Quân. Nếu không phải tình cảnh này không thích hợp chiến đấu thì Tôn Ngộ Không đã khiêu chiến hắn.
Một chùm sáng bắn ra từ trong góc đảo thủy tinh đánh vào gáy Tần Quân, tốc độ nhanh làm Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá không kịp phản ứng.
Lý Nguyên Bá sốt ruột hét lên:
- Bệ hạ!
Lý Nguyên Bá vội vàng nhìn quanh, tưởng có kẻ địch ẩn núp, nhưng gã không tìm ra hung thủ.
Tần Quân cảm giác đầu nổ tung, suy yếu ngã xuống. Liễu Nhược Lai nằm trong vòng tay Tần Quân sợ đứng tim.
Giọng Hắc Hải Vương Kình vang bên tai Tần Quân:
- Tặng cho ngươi một món quà, hy vọng sẽ giúp ích cho ngươi.
[Đinh! Chúc mừng túc chủ được Đấu Đạo Bí Tự, được một lần chỉ định triệu hoán.]
Ầm!
Ký ức khổng lồ ùa vào óc Tần Quân, làm ý thức của hắn chìm vào tối tăm, trước khi xỉu hắn thấy Liễu Nhược Lai khóc lóc, Lý Nguyên Bá kinh hoàng.
***
Đấu Đạo Bí Tự!
Chiến khí như hồng, dũng mãnh vô địch!
Không biết qua bao lâu, Tần Quân giật mình tỉnh lại, đập vào mắt hắn là trời xanh mây trắng hết sức tráng lệ.
Lý Nguyên Bá reo lên:
- Bệ hạ đã tỉnh!
Tần Quân nhìn quanh, thấy Lý Nguyên Bá, Tôn Ngộ Không, Hằng Nga, Trư Bát Giới, Đế Thính, Hàn Tín, Liễu Nhược Lai, bốn mươi vạn binh sĩ vây quanh hắn.
Tần Quân cảm giác bàn tay ẩm ướt, cúi đầu nhìn thì thấy mặt đất màu đen bóng loáng như da động vật biển.
Tần Quân vịn trán, hơi nhức đầu, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn.
Bởi vì hắn lĩnh ngộ Đấu Đạo Bí Tự!
Thì ra đám người Lý Nguyên Bá đánh mất lý trí khi ở trên đảo thủy tinh là vì Đấu Đạo Bí Tự, bọn họ trở nên hung mãnh hiếu chiến. Người không bị Đấu Đạo Bí Tự ảnh hưởng đều có điểm đặc biệt.
Ví dụ Bạch Cốt Mệnh Quân, Tần Quân, Tôn Ngộ Không, Liễu Nhược Lai.
Sau khi mở ra Đấu Đạo Bí Tự thì Tần Quân càng gan dạ hơn, không sợ gì cả, càng chiến càng mạnh, có thuộc tính đặc biệt giống Tôn Ngộ Không. Chỉ khác là Tần Quân mở ra Đấu Đạo Bí Tự thì sức chiến đấu tăng gấp ba lần.
Quá sung sướng!
Khiêu chiến vượt cấp gì đó đều là mây bay!
Quan trọng nhất là Tần Quân được một lần chỉ định triệu hoán, có thể tùy ý chỉ định triệu hoán ra Thần Ma không cao hơn hắn quá năm đại cảnh giới.
Đương nhiên trừ Thánh Nhân.
Tần Quân hỏi cả nhóm:
- Chúng ta đang ở chỗ nào?
Tần Quân lảo đảo đứng dậy, lĩnh ngộ Đấu Đạo Bí Tự làm hắn choáng váng đầu.
Lý Nguyên Bá đáp ngay:
- Đang ở trên lưng Hắc Hải Vương Kình, bệ hạ đã hôn mê hai ngày.
Hai ngày?
Tần Quân xoay cổ, không biết Bạch Trạch có thể tìm đến hắn không.
Giọng Hắc Hải Vương Kình vang vọng thiên địa:
- Chiến Thần tỉnh rồi?
Chỉ nhìn lưng nó nổi trên mặt biển đã dài năm vạn thước, như một hòn đảo, rất khó tưởng tượng hình thể của nó lớn cỡ nào.
Tần Quân nhẹ giọng nói:
- Đa tạ ngươi thành toàn!
Câu này Tần Quân cảm ơn thật lòng, vì mỗi một Đại Đạo Bí Tự vô cùng quý giá, có thể thay đổi vận mệnh của một người. Hắc Hải Vương Kình tặng Đấu Đạo Bí Tự cho Tần Quân là ban ơn to lớn.
Hắc Hải Vương Kình tràn đầy cảm thán nói, dường như nhớ lại thời gian xa xưa:
- Chiến Thần khách sáo, không có Chiến Thần thì không có ta bây giờ.
Bốn mươi vạn binh sĩ và đám người Lý Nguyên Bá ngó nhau.
Hắc Hải Vương Kình cao sâu khó dò mà kêu Tần Quân là Chiến Thần, chẳng lẽ hắn có thân phận nào đó bọn họ chưa biết?
Liên tưởng những thần thông vô thượng, bản lĩnh chiêu nạp cường giả của hắn, mọi người kính sợ Tần Quân nhiều hơn nữa.
Mắt Tôn Ngộ Không tràn ngập hứng thú.
Hắc Hải Vương Kình lên tiếng:
- Được rồi, Chiến Thần, ta nên lặn xuống. Phương thế giới này không phải thế giới mấy chục vạn năm trước, người hãy tự lo thân.
Mọi người bị rung động.
Mấy chục vạn năm trước?
Tập thể kinh khủng nhìn Tần Quân, không lẽ hắn là lão yêu quái sống mấy chục vạn năm?
Liễu Nhược Lai há hốc mồm đủ nhét quả trứng gà.
Hắc Hải Vương Kình bắt đầu lặn xuống, mọi người hết hồn vội bay lên. Nhóm Thiên Hà Thủy quân thi triển thuật Túng Vân để cả đám đứng trên mây.
Tần Quân chìm trong suy nghĩ sâu xa.
Mấy chục vạn năm trước . . .
Thánh Đình thượng cổ đã suy sụp lâu như vậy, hắn đánh giá thấp tuổi của Cơ Vĩnh Sinh trầm trọng.
Tần Quân đang định giao lưu với Cơ Vĩnh Sinh thì một giọng nói trong trẻo truyền vào tai:
- Tham kiến bệ hạ!
Tần Quân bản năng quay đầu nhìn lại, giật nảy mình thụt lùi. Một thiếu nữ áo trắng đứng sau lưng bình tĩnh nhìn hắn.
Đám người Lý Nguyên Bá không làm bộ dạng đề phòng, còn buồn cười nhìn Tần Quân.
Tần Quân trầm giọng hỏi:
- Nàng là ai?
Thiếu nữ áo trắng làn da như tuyết, dáng người nhỏ xinh, đội mũ làm bằng lông yêu thú nào đó, tóc dài rũ xuống, mắt rất to trong veo, hơi hé môi, trông hơi lạnh lùng cao ngạo.
Tần Quân thề là hắn không quen nàng này.
Chẳng lẽ hắn mất trí nhớ?
Thiếu nữ áo trắng tùy ý nói:
- Ta là Bạch Trạch.
Khuôn mặt xinh đẹp làm Liễu Nhược Lai khó chịu chống nạnh.
Bạch Trạch? Ôi trời, đùa chắc?
Trong lòng Tần Quân như có mười vạn thần thú chạy rầm rập. Bạch Trạch một trong mười đại thần thú thượng cổ là thiếu nữ?
Phi!
Là cái?
Khóe môi Tần Quân co giật hỏi thầm:
- Hệ thống, chẳng phải Bạch Trạch là Yêu Thánh hồng hoang sao?
Trong tưởng tượng của Tần Quân thì Bạch Trạch là thú một sừng, trắng tinh.
Bạch Trạch trong tiểu thuyết hồng hoang là trí giả Thiên Đình thượng cổ, giống như quân sư. Tần Quân chưa từng tưởng tượng Bạch Trạch là một cô nương, quan trọng hơn là rất đẹp.
Hệ thống trả lời làm Tần Quân hộc máu:
- Có rất nhiều truyền thuyết về Bạch Trạch, túc chủ không thể quá tin vào kiến thức của mình.
Ngươi đang nói móc trẫm không có kiến thức?