Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 53: Chương 53: Đệ nhất thiên tài Vương Đô




- Hừ!

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ hành lang lầu ba truyền đến. Nam Ngọc Tâm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng đang đi xuống. Thiếu niên này trên mặt mang lụa trắng, chỉ lộ ra đôi mắt. Đó không ngờ chính là Tần Quân.

Tấm lụa trắng chính là do hắn mượn được từ chỗ của Đát Kỷ.

Ánh mắt Nam Ngọc Tâm nhất thời sáng lên. Tần Quân đeo lụa trắng phong thái ép người. Bởi vì đột phá Trúc Cơ Cảnh, da tay của hắn trắng nõn, hai mắt thâm thúy như tinh không. Khi đi bộ dạng của hắn khí vũ hiên ngang, tươi mát tuấn dật, bộ dạng chính là một công tử văn nhã.

Nam Ngọc Tâm vẫn còn là thiếu nữ hoa quý tuổi trẻ. Vừa nhìn thấy hắn, nàng liền cảm giác trong lòng hình như có thứ gì đó nở hoa kết trái. Nhịp tim đập cũng nhanh hơn.

Từ sau khi nàng nghe nói qua về sự tích của Quân công tử, nàng đối với Quân công tử phát sinh hứng thú nồng đậm mạnh mẽ. Ở Vương Đô, người có thể áp chế ngũ hoàng tử cũng không nhiều.

Tuy rằng ngũ hoàng tử Tần Dự cũng phong độ phiêu dật, nhưng tính tình không tốt. Nam Ngọc Tâm rất chán ghét hắn. Hơn nữa Tần Dự bình thường gặp Nam Mãnh đều đưa ra ý định cầu hôn, khiến cho nàng càng chán ghét Tần Dự. Cho nên nghe nói có người khiến cho Tần Dự biến thành chuyện nực cười, lúc đó nàng đã cười mãi không thôi.

Không hiểu sao, nàng đối với Quân công tử này liền phát sinh một tia huyễn tưởng mông lung. Đương nhiên điều này là nhờ có người trên phố hiểu chuyện thổi phồng đối với Tần Quân.

Hiện tại Nam Ngọc Tâm nhìn về phía Tần Quân lần đầu tiên, mắtđã rất hài lòng. So với Quân công tử trong ảo tưởng của nàng lại giống nhau như đúc.

Giống như từ trong bức họa đi ra vậy.

- Ngươi chính là Quân công tử?

Trong mắt Nam Ngọc Tâm có tia sáng kỳ dị liên tục phát ra. Nàng ngạc nhiên quan sát Tần Quân.

Tần Quân lặng lẽ bước chậm đi xuống, đưa lưng về phía Nam Ngọc Tâm trầm giọng nói:

- Nam công chúa, có chuyện gì không?

Các vị khách chung quanh đều rất tò mò. Tần Quân hôm nay thế nào lại đeo khăn che mặt?

- Ngươi biết ta sao?

Nam Ngọc Tâm vui mừng bất ngờ hỏi. Chỉ có điều nàng suy nghĩ một chút. Phụ thân của mình là đại tướng quân trấn quốc. Có nhiều người biết thân phận mình đi.

Tần Quân không trả lời, cũng không xoay người nhìn nàng, để tránh khỏi bị nàng nhận ra.

Phong thái này rơi ở trong mắt Nam Ngọc Tâm chính là cao ngạo lạnh lùng. Nàng không chỉ không có tức giận, trái lại càng thêm hiếu kỳ.

Đổi lại thành những người khác biết được thân phận của nàng, nhất định sẽ hết sức lo sợ. Người dám tỏ thái độ lạnh lùng giống như Tần Quân, cũng không nhiều lắm. Trong những người cùng lứa tuổi, nàng càng không gặp qua.

- Chúng ta tới so tài một hồi!

Nam Ngọc Tâm hăng hái bừng bừng nói. Vừa dứt lời, nàng liền bước ra. Thân thể hơi nghiêng đi, tay phải đã đánh ra. Mục tiêu là lưng của Tần Quân.

Tuy rằng Tần Quân căn cơ bất ổn, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là Trúc Cơ Cảnh, làm sao có thể bị tu sĩ Luyện Khí Cảnh thương tổn được. Hắn nhanh chóng xoay người, tay trái nhanh như tia chớp nắm lấy cổ tay của Nam Ngọc Tâm, trong nháy mắt khiến cho nàng không có cách nào lại đi tới được nữa.

- Thật nhanh!

Đồng tử của Nam Ngọc Tâm co lại. Tốc độ Tần Quân xoay người nhanh đến mức, ngay cả ánh mắt của nàng cũng không có cách nào bắt được.

Nàng theo bản năng muốn từ trong tay của Tần Quân giãy ra. Nhưng tay phải của nàng căn bản không có cách nào kéo ra được từ trong tay trái của Tần Quân, dường như bị sắt kẹp chặt vậy.

- Thả ta ra!

Nam Ngọc Tâm trừng mắt quát. Bị Tần Quân cầm lấy cổ tay, tim của nàng không ngờ lại đập nhanh hơn một phần. Gương mặt nàng ửng đỏ. Dù sao đây là ở trước mặt mọi người.

Tần Quân tiện tay vung ra. Thân thể Nam Ngọc Tâm liền không khống chế được, lui về phía sau. Sau khi liên tiếp lui về phía sau bảy bước, nàng va chạm vào trên đài.

Chưởng quỹ không khỏi che trán. Hắn không đắc tội nổi Nam Ngọc Tâm, cũng không đắc tội nổi Tần Quân. Nhìn thấy được hai người phát sinh tranh chấp, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

- Nam công chúa, nơi này là khách sạn Lạc Nhai. Xin đừng phá hỏng quy củ của nơi này. Không nên ỷ vào thân phận của phụ thân mình mà làm càn.

Tần Quân xoay người đưa lưng về phía Nam Ngọc Tâm, lạnh lùng nói. Hắn cố ý khiến giọng nói khàn đi. Cũng may Nam Ngọc Tâm tạm thời không có nghe ra được thân phận thực sự của hắn.

Nam Ngọc Tâm vừa nghe, trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh. Hai tay nàng nắm chặt, thân thể cố gắng đứng thẳng, cắn răng nói:

- Ta làm gì mà nói là làm càn?

- Ha hả!

-...

Nam Ngọc Tâm nhìn Tần Quân bóng lưng bỗng nhiên có chút ủy khuất. Nàng theo bản năng nhìn về phía xung quanh. Nàng phát hiện khách sạn khách đều sợ hãi nhìn nàng, khiến cho nàng có chút xấu hổ.

- Vậy chúng ta ra ngoài?

Nam Ngọc Tâm đề nghị.

Xem thế này, ngay cả Tần Quân cũng hết chỗ nói rồi. Đại tỷ, chúng ta rất quen thuộc sao?

Nam Ngọc Tâm hình như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Tần Quân, nàng vội vàng giải thích:

- Ta chỉ là hiếu kỳ, Quân công tử rốt cuộc là một người như thế nào. Ngay cả Tần Dự đều thu phục không được cao thủ, lại bị ngươi thu phục.

Tần Quân không nhịn được nói:

- Nàng không phải là đối thủ của ta. Nhanh chóng rời đi đi!

Các vị khách chung quanh nghe được hắn nói vậy, không khỏi thán phục. Ngay cả Nam công chúa điêu ngoa cũng dám xua đuổi. Quả nhiên có dạng thủ hạ gì, thì lại có dạng chủ nhân như thế. Quan Vũ không để cho ngũ hoàng tử mặt mũi, Tần Quân cũng không nể mặt Nam Ngọc Tâm.

Nam Ngọc Tâm tức giận đến toàn thân run rẩy. Nàng lấy tay chỉ vào Tần Quân một hồi, cũng nói không ra lời. Cuối cùng nàng hừ lạnh một tiếng liền xoay người rời đi.

Bốn gã người hầu hiếu kỳ liếc mắt nhìn Tần Quân, vội vàng đuổi theo bước chân của nàng. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám không nể mặt Nam Ngọc Tâm như thế.

Hơn nữa còn là thiếu niên cùng tuổi.

Nam Ngọc Tâm đi rồi, Tần Quân mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiểu rõ hành động của mình hôm nay, ngược lại sẽ làm cho Nam Ngọc Tâm vẫn quấn quít lấy hắn, mãi đến khi đánh bại hắn mới thôi. Chỉ có điều hắn cũng không quá để ý.

Bởi vì còn có ba ngày nữa là tới ngày hai nước so đấu. Đến lúc đó hắn sẽ quang minh chính đại đứng ra, đoạt vị lại trí hoàng tử.

Lắc đầu, Tần Quân đi tới trước một bàn nhỏ không người.

- Làm rất tốt. Quân công tử, công tử thực sự quá trâu bò. Ngay cả Nam công chúa cũng không cho mặt mũi!

- Nam công chúa quá điêu ngoa. Bản thân nàng sẽ không có cho Quân công tử mặt mũi, Quân công tử cần gì phải cho nàng mặt mũi?

- Chà chà, lấy tính cách của Nam công chúa chắc chắn sẽ không bỏ qua!

- Chỉ có điều ta thế nào lại cảm giác Nam công chúa có ý đối với Quân công tử?

- Ha ha! Lời này nếu như truyền đi, ngũ hoàng tử muốn không tức chết cũng không thể.

Các vị khách chung quanh cười nói. Tần Quân chỉ lắc đầu cười. Hắn lại không biết, còn chưa được nửa ngày, tin tức Nam công chúa ưu ái hắn liền được truyền ra ngoài.

Không thể không nói, tu sĩ cũng bát quái.

Đương nhiên bọn họ bát quái chỉ là nhằm vào cường giả. Người yếu bọn họ căn bản không có hứng thú bàn luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.