Ngẫm xong, gã bước ra, rút kiếm đi về phía Tần Quân, cảnh này khiến các thiên tài còn lại đều sửng sốt vô cùng, hơi thở gấp gáp đầy lo âu.
- Kim Vô Hối, ngươi phải cẩn thận!
- Đến Tôn Lân cũng đã bại, ngươi lên để chết sao?
- Nói bậy! Kim Vô Hối đâu có kém Tôn Lân!
- Không biết chừng Kim Vô Hối lại thắng được Tần Đế!
Nghe những thiên tài khác ủng hộ, Kim Vô Hối vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, gã bước tới nơi cách Tần Quân chừng năm thước, chậm rãi rút kiếm ra nói:
- Nếu ngươi đã thành tâm ma của ta, thì ta nhất định phải đánh bại ngươi!
Kiếm ý xuyên giữa màn đêm, ngay cả lôi vân cuồn cuộn cũng bị đánh tan một hố lớn, Tần Quân thấy vậy không khỏi nheo mắt.
Cùng lúc đó, hắn có thể cảm nhận được rất nhiều sát khí bay tới từ khắp các hướng của Thánh Thành, trong đó có một luồng khí tức vô cùng cường thế đang bay về nơi này.
Cửu Linh Nguyên Thánh, Hằng Nga, Thổ Hành Tôn nhanh chóng tới bên Tần Quân, Dịch lão đầu quay sang cười nói với Chúc Nghiên Khanh:
- Tiểu nha đầu, có người tới, ngươi nên theo sát Tần tiểu tử để tránh bị thương.
Chúc Nghiên Khanh cũng cảm nhận được những sức ép từ bốn phương tám hướng, nàng gật đầu rồi đi tới bên Tần Quân.
Tần Quân ngẩng đầu nhìn về phía Thánh Hoàng Phong, cười nói:
- Xem ra đêm nay không thể đấu với ngươi, tại Quan Thiên Đại Hội, trẫm sẽ cho ngươi cơ hội này.
Kim Vô Hối khẽ nhíu mày, gã không dám thừa nhận rằng mình vừa thở phào nhẹ nhõm.
Vụt ——
Một bóng người xé gió bay đến, chính là Bạch lão giả thân mặc áo bào xám, hai tay lão chắp sau lưng, nhíu mày, nhìn chằm chằm về nhóm Tần Quân.
- Sư phụ.
Kim Bất Hối cung kính chắp tay hô, những tu sĩ chung quanh đều ồ lên.
- Thánh Quan đại nhân tới!
- Nghe nói Thánh Quan đại nhân đã sớm thành Kim Tiên, không biết thật giả ra sao.
- Có Thánh Quan đại nhân ở đây, chúng ta an toàn rồi!
- Đến Bình Thiên Yêu Tôn cũng bị Tần Đế dẫm nát dưới chân, Thánh Quan đại nhân có thể chống lại hắn không?
Chúng tu sĩ bàn luận xôn xao, ngay cả khu vực ngã tư phía ngoài Thánh Long tửu lâu cũng ồ lên.
Đại nhân vật như Thánh Quan, dù là dân thường trú ở Thánh Thành cũng rất khó được gặp, có người còn sống cả đời cũng chẳng được thấy Thánh Quan đại nhân.
Tần Quân híp mắt nhìn về phía Thánh Quan, có Cửu Linh Nguyên Thánh và những người khác ở đây, một cường giả Kim Tiên cảnh chẳng đáng để hắn bận tâm.
Ý nghĩ này thực ngông cuồng, nhưng đấy chính là sự thật!
- Tần Đế, ngươi đừng quá trớn!
Thánh Quan không nhìn Kim Vô Hối, mà nhìn chằm chằm vào Tần Quân, nói.
- Trẫm quá trợn? Chính hắn yêu cầu giao chiến, chính hắn muốn giết ta trước!
Tần Quân châm chọc nói:
- Nếu thực lực của trẫm cũng yếu như chúng, thì hiện giờ đã biến thành thi thể rồi.
Trong lúc nói, hắn chỉ tay về phía những thiên tài đang làm quần chúng đứng đó, khiến họ giận điên lên.
Ngươi thích tỏ ra nguy hiểm cũng được!
Nhưng sau lại lấy bọn ta làm bàn đạp?
- Hừ, vậy mời ngươi đi đi!
Thánh Quan phất tay áo nói, vốn lão cũng không dám đối chất với Tần Quân, chỉ mong hắn không làm hại những thiên tài khác.
Nếu những thiên tài ở đây đều bị Tần Quân giết chết, thì trong vòng mấy trăm năm tới, Thánh Triều khó mà bồi dưỡng được một cường giả Kim Tiên cảnh.
Tần Quân vốn muốn rút lui, nhưng nghe cái câu mang ý ép buộc của lão thì bỗng nhiên lại không muốn rời đi.
- Nếu trẫm không đi thì sao?
Tần Quân khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi, khiến bầu không khí chợt trở nên nghiêm trọng.
Cửu Linh Nguyên Thánh và Dịch lão đầu đều dùng vẻ mặt sa sầm nhìn Thánh Quan, bị ánh nhìn của họ chăm chú ghim lấy, Thánh Quan cảm nhận được một luồng uy áp ập thẳng vào linh hồn, khiến lão chấp chới như con thuyền con giữa mặt biển đang ầm ầm cuồng phong bão táp, con thuyền chơi vơi, như thể có thể chìm nghỉm bất cứ lúc nào.
Những người khác không bị Cửu Linh Nguyên Thánh và Dịch lão đầu dồn sát ý vào nên không cảm nhận được điều Thánh Quan đang phải hứng chịu, thấy lão lảo đảo còn tưởng lão bị Tần Quân dọa sợ.
Ngay cả Thánh Quan cũng sợ Tần Đế sao.
Hết thảy những người ở Thánh Long tửu lâu lại một phen hoảng sợ, bọn họ từng nghe rất nhiều truyền thuyết về Tần Đế, nghe nói vô chủ chi địa, hiện đã là Bình Thiên chi địa, đang chìm trong địa ngục đẫm máu, đâu đâu cũng thấy thi thể.
Đương nhiên, lời đồn này là do Thánh Hoàng cố ý cho người loan tin, dù sao thì Tần Đế cũng là công thần của nhân tộc, là người đuổi đi Bình Thiên Yêu Tôn, muốn diệt trừ hắn cần phải có lý do chính đáng.
Bôi nhọ hình tượng của Tần Đế chính là lý do tốt nhất.
Thánh Quan vã mồ hôi lạnh, không dám mở miệng.
Kim Vô Hối lần đầu tiên trông thấy sư phụ thất thố như vậy, trong lòng gã, dù sư phụ không phải người mạnh nhất, nhưng là người luôn cao ngạo bất khuất, dù phải đương đầu với khó khăn hay kẻ địch mạnh nhường nào chăng nữa, giờ khắc này, gã bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình như có gì vỡ vụn.
Khóe miệng Tần Quân cong lên, lộ ra vẻ mặt trào phúng.
- Kim Vô Hối, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ rơi vào tay trẫm, kẻ nhu nhược này không xứng làm sư phụ ngươi.
Tần Quân cao giọng cười nói, giọng điệu ngập tràn sự khinh bỉ, nói xong, hắn xoay người rời đi.
Cửu Linh Nguyên Thánh, Dịch lão đầu đi theo sau, đoàn người thong dong bước khỏi Thánh Long tửu lâu, bình thản như đang đi dạo.
Không một kẻ nào dám ngăn lại, chỉ đành mặc cho họ rời đi.
Một cuộc thịnh yến của Thánh Thành cứ thế mà bị Tần Quân phá hủy, hơn nữa, Kỳ Lân chi tử đã chết, hẳn là ngày mai, cả Thánh Triều sẽ chấn động.
- Chúng ta cùng nhau xin Thánh Hoàng bắt Tần Đế!
Hứa Thiên Hữu nghiến răng nghiến lợi nói, gã không thích cái thái độ đó của Tần Đế, còn cảnh vẻ hơn cả gã.
Tiếc rằng không một ai đáp lại lời này.
Bắt Tần Đế?
Nếu Thánh Hoàng làm được chuyện đó thì đã sớm ra tay rồi, sao có thể dễ dàng tha thứ cho những hành vi càn quấy của Tần Quân như thế?
Phàm là người có đầu óc đều hiểu được chuyện ấy.
Thánh Hoàng có thể quan sát mọi động tĩnh của Thánh Thành, cuộc yến hội giữa các anh tài này vốn được các thế lực từ bốn phương ghé mắt, Thánh Hoàng sao có thể không chú ý tới. Việc Thánh Hoàng không xuất hiện đã nói lên rằng, gã không dám ra tay với Tần Đế.
Ngẫm lại thì cũng đúng.
Dù sao thì Bình Thiên Yêu Tôn, kẻ đánh thắng cả Thánh Hoàng, cũng phải gục ngã trước Thủ Sát Thành, vậy nên, hiển nhiên là Thánh Hoàng không đối phó nổi Tần Quân.
Suốt dọc đường đi không có biến cố gì xảy ra, nhóm Tần Quân yên lành rời khỏi Thánh Long tửu lâu, chúng tu sĩ xúm lại hóng chuyện thấy họ đi qua liền vội vàng trốn đi như chuột, chỉ sợ Tần Quân đại khai sát giới.