Nếu như không phải Tôn Lân bị Thánh Hậu bảo vệ thì lúc trước Thánh Hoàng cũng sẽ không cho phép Tôn Lân được sống sót.
Tuy rằng gã cho phép Tôn Lân tồn tại, nhưng Thánh Hoàng cũng không để cho Thánh Tông phát triển, vừa nâng đỡ, lại chèn ép, khiến cho thế lực của nó chỉ giữ nguyên ở trong một phạm vi, đây là do chính Thánh Hoàng nói.
- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết ta!
Tôn Lân ngẩng đầu lạnh giọng nói, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, nhất là khi nhìn thấy Hỏa Kỳ Lân thì trong lòng gã liền cảm thấy vô cùng phấn khởi.
- A? vậy sao?
Trên mặt Tần Quân đầy vẻ châm chọc, sau đó hắn đột nhiên phóng về phía Hỏa Kỳ Lân, trường thương run lên như rồng ngâm.
Mặc dù Hỏa Kỳ Lân vô cùng cường đại, nhưng lại không có thần chí của bản thân, không hề phát hiện ra nguy hiểm đang tới gần.
Phập ——
Mũi thương của Ngân Long Tru Hồn Thương cắm vào bên trong cơ thể của Hỏa Kỳ Lân, trong nháy mắt, Tôn Lân liền cảm thấy trong đầu xuất hiện cảm giác đau đớn kịch liệt, khiến cho gã ôm đầu hét thảm lên, thân thể mềm nhũn, quỳ xuống đất.
- Hống ——
Hỏa Kỳ Lân cất giọng gầm lên, trong mắt rung động của tất cả mọi người, liệt diễm trên người của Hỏa Kỳ Lân nhanh chóng bị hút vào bên trong trường thương của Tần Quân.
- Tà vật nho nhỏ mà cũng dám đả thương trẫm?
Tần Quân ngạo mạn cười lớn, trong lòng cảm thấy vô cùng khoái trá, tuyệt đối không hề bỏ qua bất kỳ cơ hội làm màu nào hết!
Kỳ Lân chi tử thì đã sao?
Trẫm trực tiếp lấy đi Kỳ Lân chi hồn của ngươi!
- A a a ——
Tiếng thét thảm thiết của Tôn Lân quanh quẩn dưới bầu trời đêm, khiến những ai nghe được không khỏi nhức nhối.
Các tân khách đều sững sờ nhìn về ngọn thương của Tần Quân, thứ đó rốt cuộc là loại pháp khí gì vậy, chẳng nhẽ là pháp bảo?
Đến Kỳ Lân chi hồn mà cũng hút được, đáng sợ quá!
- Không ổn! Mau bảo vệ Tôn công tử!
Chúng thị vệ ở Thánh Long tửu lâu vội vàng quây Tần Quân lại, nhưng Kỳ Lân chi hồn đã bị Ngân Long Tru Hồn Thương hấp thu, Tôn Lân mất đi Kỳ Lân chi hồn, ngửa mặt lên trời hộc máu rồi ngã quỵ trên đất.
- Gào ——
Tiếng gầm gừ của Kỳ Lân chi hồn vang lên trong đầu Tần Quân, nhưng nó chỉ thét lên được một tiếng như vậy rồi im bặt, cùng lúc ấy, Ngân Long Tru Hồn Thương trong tay hắn đột nhiên nóng rực lạ kỳ, giống như một thanh lửa cháy.
Sáu gã tu sĩ Hóa Hư cảnh điên phong ập tới từ bốn phương tám hướng, trong tay chúng cầm đủ dạng binh khí, tốc độ nhanh vô cùng, nếu Tần Quân không né tránh, nhất định sẽ bị xuyên lỗ chỗ.
Tần Quân hừ lạnh một tiếng, trường thương đảo qua, thế mạnh vô cùng, vừa đập gãy binh khí của chúng, vừa quẳng cho chúng bay vút đi.
Sau đó, hắn đi tới trước mặt Tôn Lân, giơ cao cây Ngân Long Tru Hồn Thương, thấy động tác này của hắn, mọi người đều hoảng hốt hô lên.
- Dừng tay!
- Nơi đây là Thánh Thành, Tần Đế đừng quá phận!
- Kẻ này đúng là vô pháp vô thiên!
- Chẳng nhẽ hắn không biết thế lực đứng sau Tôn Lân là ai sao?
Các tân khách vội vàng khuyên nhủ, Tôn Lân chính là đệ tử số một trong nhóm các đệ tử đương đại của Thánh Tông, nếu gã chết, thì chẳng có nhẽ Tần Quân còn muốn giết của họ nữa?
Từ Thánh Hoàng Phong tuôn ra luồng sát ý ngập trời, khiến lôi vân cuồn cuộn kéo tới, chúng không mang khí tức của Thánh Hoàng, mà là của Thánh Hậu!
- Mẫu hậu, không được rối trí!
Thánh Cơ đè lại mu bàn tay của Thánh Hậu, miệng nói vậy nhưng trong mắt ngập tràn sự sung sướng khi thấy kẻ khác xui xẻo.
Sắc mặt Thánh Hoàng sầm lại, gã không nói gì thêm, trước Thánh Hậu và Thánh Cơ còn khuyên gã, khi ấy quả thật đã giúp gã tỉnh táo lại, mà giờ nhìn Tôn Lân sắp bị giết, Thánh Hậu lại thành người đứng ngồi không yên.
- Chẳng lẽ để Tần Đế giết Tôn Lân sao?
Thánh Hậu giận dữ nói, nhưng cả Thánh Cơ và Thánh Hoàng đều không trả lời nàng, vẻ mặt lạnh như tiền của họ giống nhau cực kỳ, khiến Thánh Hậu không khỏi đau đớn.
Thánh Hậu chậm rãi ngồi xuống, nhìn nàng như già đi vài tuổi, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và chua xót.
Các thế lực nhìn vào đều căng thẳng vô cùng, nhưng không ai dám tới Thánh Long tửu lâu để giúp sức, người có danh, cây có bóng, ai chẳng biết bên cạnh Tần Đế luôn có tuyệt thế cường giả theo chân, nếu họ dám tới giúp thì chẳng khác nào tự đi chịu chết.
Hơn nữa, trời có sập thì vẫn có Thánh Hoàng chống, bọn họ lo gì chứ?
- Kẻ nào muốn giết trẫm đều phải chết, không cần biết là ai!
Tần Quân quét mắt nhìn tất cả mọi người một vòng, dưới màn đêm, sấm sét rạch ngang trời, tia chớp lóe lên chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của hắn, giọng nói của hắn như tới từ Cửu U Hoàng Tuyền, truyền rõ mồn một vào tai từng người.
Đoạn, hắn đột nhiên đâm trường thương xuống.
Phập một tiếng!
Tôn Lân bị đâm thủng ngực, sinh mệnh còn sót lại hoàn toàn đứt đoạn.
- Đinh! Đánh chết Tôn Lân, Địa Tiên cảnh tam trọng, đạt được 290872 exp!
- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ nhánh – Đánh bại Kỳ Lân chi tử! Đạt được một lần rút thăm may mắn!
- Đinh! Mở ra công năng mới, công năng thương thành!
Ba tiếng thông báo liên tiếp vang lên, Tôn Lân thế mà lại cống hiến cho Tần Quân những hai mươi chín vạn exp, xem ra số exp còn dựa vào độ nổi tiếng của người này, tu vi chỉ chiếm một phần tỉ lệ.
Công năng thương thành?
Hai mắt Tần Quân sáng rỡ lên, hắn hiểu vô cùng rõ hai chữ thương thành, chính là nơi để mua thương phẩm, mà thương thành của hệ thống thần thoại chắc chắn sẽ bán mấy thứ như công pháp, thần thông, pháp bảo gì đó.
Nhưng hiện chưa tiện để xem xét công năng thương thành, hắn đành đè nén cái sự tò mò của mình xuống.
Hắn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía những thiên tài khác, hết thảy sợ hãi nhìn hắn, thậm chí còn có người đứng ngơ ra, không thể ngờ rằng Kỳ Lân chi tử lại chết dễ dàng như vậy.
- Có ai còn muốn khiêu chiến trẫm, đêm nay trẫm sẽ vui đùa với các ngươi một chút!
Tần Quân cười lạnh nói, khiến các thiên tài vừa tức lại vừa sợ, dù bọn họ không thích sự kiêu ngạo của Tần Quân nhưng không thể phủ nhận rằng thực lực của hắn quá mạnh, khiến họ không dám tùy tiện khiêu chiến.
Đến cả Ma Kiệt Kỳ Tà cũng trầm mặc nhìn Tần Quân, lòng ngổn ngang bao mối cảm xúc.
Trước đây, dù địa vị của Tần Quân vượt qua gã, nhưng gã vẫn luôn nhìn Tần Quân bằng ánh mắt trêu tức, bởi nếu so sánh về tu vi, Tần Quân không bằng gã, nhưng trận chiến này khiến bao sự kiêu ngạo của Kỳ Tà vỡ tan tành.
Tâm tình của Kim Vô Hối hiện giờ cũng vô cùng phức tạp, nhưng chí ít là không suy sụp như Kỳ Tà, mà ngược lại, lòng gã ngập tràn chiến ý và sự căng thẳng.