Tuy rằng bọn họ đều có tu vi Thiên Tiên cảnh, nhưng ở Âm Phủ cũng không phải là cường giả hàng đầu gì.
- Cứ yên tâm đi, các ngươi bây giờ chủ yếu chỉ cần bồi dưỡng tinh anh, sau này trẫm sẽ phái cường giả tới trợ giúp các ngươi.
Tần Quân cười nói.
Âm Hoàng thì đã sao?
Đợi trẫm triệu hoán thêm thập điện diêm vương, phán quan, lại thêm Chung Quỳ, cùng với Địa Tạng Vương Bồ Tát thì sẽ thành lập địa phủ, chi phối toàn bộ âm phủ.
Nghĩ tới đây, Tần Quân không khỏi nhếch môi mỉm cười.
Ngưu Đầu Mã Diện liếc nhìn nhau, Mã Diện dè dặt hỏi:
- Bệ hạ, chẳng lẽ ở âm phủ ngài cũng có….
Bọn họ ở âm phủ cũng nghe được không ít truyền thuyết của Tần Quân, gần đây âm hồn của Nam Vực luôn bàn tán xôn xao về những nhân vật phong vân ở dương gian, đối với bản lĩnh quỷ dị luôn có thể lôi kéo được rất nhiều cường giả của Tần Quân, Ngưu Đầu Mã Diện cũng đã sớm nghe nói tới.
- Nói hết ra thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Tần Quân cười nói với vẻ thần bí.
Cố ý làm màu một tí, khiến cho người ta không thể đoán ra được!
Bằng không nếu như mãi mà vẫn không thể triệu hoán được cường giả địa phủ thì xấu hổ lắm…
Nhưng làm người không thể ngại khó, lúc nói khoát tuyệt đối không được ngượng mồm!
Chào hỏi Đầu Trâu Mặt Ngựa qua loa xong, Tần Quân tiếp tục luyện kiếm.
Thời gian thấm thoắt đã tới chính ngọ.
Lưu Bá Ôn đưa Thái Bạch Kim Tinh đi vào trong đình viện. Lúc này Thái Bạch Kim Tinh vẫn rất xấu hổ, khi trước lão thổi phồng rằng mình chỉ kém Nam Hải Long Vương có một chút, ai ngờ Tần Quân giận dỗi với Nam Hải Long Vương nhanh như vậy.
Ở đời không gì xấu hổ hơn là chém gió xong rồi lại tự vả.
- Ngươi lui xuống trước đi.
Tần Quân nói với Lưu Bá Ôn, Lưu Bá Ôn tuy ngạc nhiên không biết Tần Quân tìm Thái Bạch Kim Tinh để làm gì nhưng cũng không dám cãi lời Tần Quân, đành phải ngoan ngoãn xoay người rời khỏi.
Đến khi trong đình viện chỉ còn lại hai người, Thái Bạch Kim Tinh thấp thỏm mãi, Tần Quân mới chậm rãi mở miệng:
- Trẫm muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ.
- Bệ hạ, nhiệm vụ gì ạ?
Thái Bạch Kim Tinh cẩn thận hỏi.
Chẳng lẽ vì chuyện của Tiểu Ly mà Tần Quân muốn giận cá chém thớt lên lão?
Tối hôm qua Lý Bạch cố ý truyền tin tức cho lão, báo lão biết Tần Quân đã hỏi qua việc giữa lão và Nam Hải Long Vương, hại lão mất ngủ cả đêm.
Quả nhiên sáng sớm ngày hôm sau Tần Quân đã cho người truyền lão lên đây rồi.
- Hẳn là ngươi biết việc Lý Nguyên Bá, Hao Thiên Khuyển và Quan Vũ mất tích rồi lại trở về đúng không?
Tần Quân cười tủm tỉm hỏi.
Trương Giác vẫn còn ở trong phó bản Thần Ma chưa ra, vì thu phục Ám Lãng nên hắn lại đạt được một lần mở phó bản Thần Ma, thế là hắn định đưa Thái Bạch Kim Tinh trở về.
Lão gia hỏa này có lẽ sẽ không tăng mạnh về tu vi được nữa, nhưng nói không chừng có thể lấy được một ít đan dược từ chỗ Thái Thượng Lão Quân, hoặc là mượn sức một vài tiên thần nào đó chẳng hạn.
- Bệ hạ, ý ngài là…
Thái Bạch Kim Tinh nhất thời kích động, tuy lão quy mình vào hàng ngũ văn thần, nhưng vẫn hi vọng tu vi của mình trở nên mạnh hơn.
Đáng tiếc lão nghĩ sai rồi, Tần Quân không hề có năng lực khiến cho tu vi của ai tăng vọt, tất cả đều phải dựa vào năng lực bản thân của chính họ thôi.
- Tiếp theo trẫm sẽ dùng vô thượng thần thông đưa ngươi đến thế giới kia, ngươi ở đó một ngàn ngày, ở đây chỉ qua một ngày.
Tần Quân trầm giọng nói, Thái Bạch Kim Tinh nghe xong mà trợn tròn hai mắt.
Từ trước tới nay, Tần Quân bắt đám Thần Ma đã từng đi qua phó bản Thần Ma phải giữ kín như bưng.
Đương nhiên khi Kim Bằng quân và Quan Vũ trở về, bên cạnh Tần Quân có người không quản được cái miệng.
Cũng may là không có sóng gió gì lớn.
- Hệ thống, Thái Bạch Kim Tinh có thể đến phó bản Thần Ma nào?
Tần Quân hỏi thầm trong lòng.
- Đinh! Thái Bạch Kim Tinh có thể đến phó bản Thần Ma Tây Du Kí trước!
Sau đó thì sao?
Không có à?
- Hệ thống, chuẩn bị truyền tống Thái Bạch Kim Tinh đến phó bản Tây Du Kí!
Tần Quân giật giật khóe miệng, sau đó nói với Thái Bạch Kim Tinh bằng giọng nói đầy thấm thía:
- Sau khi trẫm đưa ngươi tới đó, ngươi nhớ phải nghĩ mọi cách trở nên mạnh hơn và mượn sức cường giả về giúp trẫm, chờ thời cơ chín muồi, trẫm sẽ đưa ngươi và người đồng ý theo ngươi truyền tống về đây!
Thái Bạch Kim Tinh nửa hiểu nửa không gật như giã tỏi, trong lòng suy nghĩ không biết Tần Quân được truyền thừa từ phương nào.
Chung quy đây đã không còn là lần đầu tiên Tần Quân truyền tống người khác vào phó bản Thần Ma nữa, cho nên phản ứng đầu tiên của Thái Bạch Kim Tinh không phải nghi ngờ, mà là khiếp sợ.
Thái Bạch Kim Tinh nhanh chóng biến mất tại chỗ, lão đã được hệ thống đưa vào thời không Tây Du Kí rồi.
- Hi vọng ngươi không khiến cho trẫm thất vọng.
Tần Quân thì thào tự nói, sau đó bưng chén trà trên bàn đá, trà nóng đã nguội lạnh từ lâu, gió nhẹ thổi tới thoảng đưa một mùi hương man mác.
…
Sau khi Thái Bạch Kim Tinh rời đi, chuyện Hỏa Tẫn Thiên Thần Nữ lại càng thêm nghiêm trọng.
Thân là phong chủ Bắc Tuyết Phong, Hồ Ngọc Trí là nữ thần của vô số người, dẫn đến việc càng ngày càng nhiều người lên án Tần Quân công khai. Cho dù có người nói là Hồ Ngọc Trí năm lần bảy lượt khiêu khích thần nữ, nhưng rất nhiều người khác không thèm nhìn điểm này.
Nhất là minh chủ Hạo Nhật Minh của Ma Đạo Cửu Tôn lần này còn tuyên bố muốn giết Tần Đế. Nghe đâu Hồ Ngọc Trí cùng minh chủ Hạo Nhật Minh có quan hệ khó nói ra ngoài, cho nên gã phản ứng còn mãnh liệt hơn cả tứ hùng còn lại trong Chính Đạo.
Khi tin tức truyền đến tai Tần Quân, hắn cười lạnh liên hồi.
- Hạo Nhật Minh?
Tần Quân xoa cằm suy tư, ánh mắt hướng về phía các đại tướng phía dưới.
Khóe môi hắn nhếch lên hé nở nụ cười chẳng chút ý tốt:
- Phái người đi Mệnh Cơ Các mua một tấm bản đồ Hạo Nhật Minh, sau đó, ai muốn đi Hạo Nhật Minh trước?
Vừa dứt lời, mọi người ở dưới đều ngây ngẩn, Tần Quân đang muốn luộc Hạo Nhật Minh à?
- Ta đi!
Lý Nguyên Bá xung phong nhận việc, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Tần Quân trợn trắng mắt tức giận bảo:
- Chỉ bằng ngươi? Không xem lại thực lực của mình đi.
Lý Nguyên Bá tu vi Chân Tiên cảnh cửu trọng chạy đến Hạo Nhật Minh chẳng phải là đi chịu chết à?
- Bệ hạ, để ta đi đi.
Hoàng Phong Đại Vương liếm môi nói, đầu chuột nở nụ cười tươi lạnh lẽo khác thường.
- Nhớ rõ, đi nhanh về nhanh, làm việc gọn gàng!
Tần Quân cười nói, đoạn dừng một chút rồi tiếp lời với ý tứ sâu xa: