Đại Tinh Quan mở miệng hỏi, nét mặt đăm chiêu:
- Hình như Đông Phương Cực đến từ Đông Viêm Vực?
Một lão nhân ở bên cạnh gật đầu nói:
- Đúng vậy, có lẽ hắn liên quan đến Đông Phương lão quái
Diêu Hư nhướng mày cười nói, ngữ điệu tràn ngập châm chọc:
- Đông Phương lão quái? Chậc chậc, rốt cuộc chịu thỏa hiệp đưa con cái hoặc đệ tử vào Thần Điện?
Nghe nhắc Đông Phương lão quái thì hơn một nửa Tinh Quan rung động, hiển nhiên Đông Phương lão quái có thực lực không tầm thường.
Đại Tinh Quan gật đầu không nói nhiều nữa:
- Nếu thật sự có liên quan với Đông Phương lão quái thì càng tốt.
Các Tinh Quan cười, ngầm hiểu.
Một Tinh Quan chỉ vào quả cầu ánh sáng trước mặt, kinh ngạc nói:
- Các ngươi nhìn kìa, tiểu tử được gọi là Tiểu Ma Quân hình như không thua kém Đông Phương Cực.
Thiên tài như Đông Phương Cực mười mùa mới ra một người, không ngờ lần này xuất hiện hai người.
Mười tám Tinh Quan bị Tiểu Ma Quân hấp dẫn chú ý.
Tần Quân ngồi xếp bằng trên đỉnh núi luyện công, nhưng nghĩ Dương Tiễn sắp đến thì hắn khó mà giữ bình tĩnh được.
Bỗng có bốn tu sĩ bay đến.
Tần Quân ngước lên nhìn. Người dẫn đầu là Ám Lãng, có ba thí sinh Nam Vực, bọn họ khá thông minh, biết đoàn kết lại.
Một thí sinh chỉ hướng Tần Quân, reo lên:
- Đó là bệ hạ mà!
Ám Lãng quay đầu nhìn, mừng rỡ.
Bốn người nhanh chóng bay hướng Tần Quân.
Đông Phương Cực cau mày nhìn, gã không sợ đối phương người đông thế mạnh, nhưng ruồi bọ nhiều làm người phiền.
Ám Lãng kiềm nén kích động hỏi:
- Bệ hạ, sao các người ở đây?
Từ khi biết thực lực đám thí sinh trong Quan Thiên Đại Hội thì Ám Lãng đổ mồ hôi giùm Tần Quân. Nếu Tần Quân chết Thiên Đình Đại Tần sẽ tan rã, gã muốn đổi chỗ dựa khác cũng khó khăn.
Tần Quân cười nói:
- Nói ra thì dài dòng.
Gặp bốn thí sinh đến từ Nam Vực khiến Tần Quân rất vui vẻ.
Bọn họ náo nhiệt tâm sự, Đông Phương Cực nghe bực bội.
Đông Phương Cực lạnh lùng nói:
- Biến đi, còn ồn ào coi chừng ta giết các ngươi!
Quá trình chờ đợi vốn khô khan, một đám con kiến lải nhải ngay bên cạnh làm sao gã nhịn được?
Tần Quân sầm mặt xuống, những người khác cũng vậy.
Tần Quân lạnh lùng hỏi:
- Muốn giết chúng ta? Ngươi có thực lực đó không?
Tần Quân lộ rõ khó chịu, tuy không đoán ra thực lực của đối phương nhưng hắn cũng không sợ.
Từ khi Tần Quân xưng đế thì sợ gì ai?
Triệu Vân, Ám Lãng, Kỳ Tà khó chịu trừng Đông Phương Cực.
Đông Phương Cực cười lạnh, chậm rãi đứng lên:
- Ha ha ha!
Khí thế trên người Đông Phương Cực liên tục tăng lên, tu vi Thiên Tiên cảnh bày ra, làm bảy người Tần Quân rung động.
Hơi thở mạnh quá, không lẽ gã vượt qua Địa Tiên cảnh?
Tần Quân nheo mắt thầm nghĩ, liên tưởng đến Đông Phương Cực và Tiểu Ma Quân.
Chẳng lẽ nam nhân áo vàng này là một trong hai người kia?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung bần bật, mọi người hoảng hốt bay lên.
Kỳ Tà kinh hoàng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Kỳ Tà không kiềm được nhìn hướng khe nứt Bắc Mạch, sau đó biến sắc mặt.
Một bàn tay đen khổng lồ to lớn vươn ra từ khe nứt Bắc Mạch, bàn tay chụp vách đá làm đá vụn bay đầy, bụi bay mù mịt. Trước bàn tay đó thì cây cao mười thước bên cạnh trông thật nhỏ bé.
Bàn tay đen khủng bố như được tạo thành từ một loại nham thạch màu đen, nom qua vô cùng cứng rắn, phía người có chằng chịt những khe nứt, vừa nhìn đã thấy như thứ này đến từ địa ngục thâm uyên.
Tần Quân và những người khác rợn tóc gáy, đến cả Đông Phương Cực cũng phải nhíu chặt mày.
- Khí tức này...
Triệu Vân khẽ thì thào, trên mặt lộ vẻ đề phòng, bàn tay đen kia tỏa ra khí tức khiến gã run sợ, có thể thấy, cảnh giới của kẻ này vượt xa gã rất nhiều.
Cùng lúc đó, mười tám Tinh Quan và Quan Thiên Thần Cung cũng đương nhíu mày.
- Luyện Vương muốn xuất thế sao?
Hắc Điệp Tiên Tử nhẹ giọng hỏi, giọng điệu của nàng ngập tràn sát ý lạnh lẽo.
- Nếu hắn dám làm trái với ước định với Thần Điện thật, chúng ta có thể ra tay không?
Thất Tinh Quan Diêu Hư cười hỏi, gã không để ý tới an nguy của những kẻ tham gia, nhưng hiển nhiên lại chú ý tới Đông Phương Cực vô cùng.
Những Tinh Quan khác đều nhìn về phía Đại Tinh Quan, dù địa vị của mười tám Tinh Quan ngang nhau, nhưng Đại Tinh Quan có quyền lực đặc biệt, cho phép thống lĩnh bọn họ.
Tại Quan Thiên Đại Hội này, ngoại trừ điện chủ, Đại Tinh Quan là người có tiếng nói nhất.
- Bình tĩnh, tiếp tục quan sát!
Đại Tinh Quan trầm giọng quát, gã không ngốc, đương nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra rằng Diêu Hư để tâm rất nhiều vào Đông Phương Cực, tám, chín phần là do liên quan tới Đông Phương lão quái.
Gã không thể dễ dàng tha thứ việc người ngoài nhúng tay vào chuyện của Thần Điện.
Nghe giọng điệu gã quyết đoán như thế, Diêu Hư mỉm cười, không nói gì tiếp, vậy nhưng hai bàn tay ẩn dưới tay áo lại siết chặt thành quyền.
Những Tinh Quan khác nhìn rõ hết thảy, có người lộ ra nụ cười trào phúng, có người lại làm cái vẻ tiếc nuối, còn người thì ung dung xem trò vui. Mười tám Tinh Quan không đồng lòng, ví dụ như Thất Tinh Quan Diêu Hư, gã thèm thuồng cái chức Đại Tinh Quan đã lâu lắm rồi, dạo gần đây, Diêu Hư càng lúc càng thể hiện rõ điều đó, khiến các Tinh Quan khác không đoán nổi ý đồ của gã, nhưng nhìn đến sự tồn tại của Đông Phương Cực, chúng Tinh Quan cũng mơ hồ đoán được điều gì.
...
- Bệ hạ, chúng ta rời đi thôi, Quan Thiên Giới lớn nhường này, sao chúng ta phải ở lại đây phí sức làm gì?
Kỳ Tà nghiến răng khuyên nhủ, đầu gã đau vô cùng, cái sự cố chấp của Tần Quân khiến gã chẳng biết làm sao, dù rằng đi theo Tần Quân vô cùng an toàn, nhưng quá mạo hiểm, tên này chẳng sợ trời chẳng sợ đất, ai cũng dám chiến, đâu cũng dám lao vào.
Trước lời khuyên của gã, quả nhiên Tần Quân trầm giọng chối:
- Đừng lo lắng, đợi thêm chút nữa!
Bằng thực lực của Dương Tiễn, việc quay trở về Quan Thiên Giới chắc chắn chẳng cần mấy thì giờ, hoặc rất có thể gã đã sớm trở lại, chẳng qua là đang núp đâu đó để quan sát sự biểu hiện của Tần Quân, Hồng Hài Nhi ngày trước cũng thế, Thần Ma có tu vi cao thường sẽ tâm cao khí ngạo như vậy.
Bàn tay đặt bên khe nứt bên vách đá bắt đầu dựng dậy, một thân ảnh màu đen nom vô cùng đáng sợ dần hiện ra, kẻ đó như một ngọn núi khổng lồ, trước mặt gã, nhóm người của Tần Quân càng trở nên nhỏ bé.
Hình dáng của kẻ này nom giống người, toàn thân đen đặc, bên hông buộc khố da thú, tứ chi vạm vỡ, cứng rắn như nham thạch, mái tóc bạc dính đầy cỏ dại đã khô héo, cái mũi vừa nhọn vừa dài, đôi mắt chằng chịt tơ máu thấp thoáng giữa khe tóc, vô cùng đáng sợ.