Tần Quân híp mắt nhìn, dựa trên nửa thân trên của kẻ này để ước tính thì chí ít gã cũng cao tầm năm trăm trượng, toàn thân tỏa ra khí tức cuồng bạo, đến Tần Quân cũng phải hoảng hốt.
Chắc chắn kẻ này có tu vi cao hơn cả Thiên Tiên cảnh!
Thuộc hạ của Tần Quân có một đống Kim Tiên cảnh, Thái Ất Kim Tiên cảnh, dù không thể đoán chính xác được tu vi của thân ảnh này là bao nhiêu, nhưng hắn vẫn có thể đánh giá đại khái.
Bóng người hùng vĩ này chí ít cũng đã đột phá Chân Tiên cảnh!
Thậm chí còn mạnh hơn!
Cách đó không xa, sắc mặt Đông Phương Cực cũng có chút khó coi, nhưng gã không rời đi.
- Nơi này là khe nứt Bắc Mạch, ta là Luyện Vương, các ngươi nếu không rời đi, sẽ phải chết.
Bóng đen khổng lồ mở miệng, tiếng nói như chuông đồng, cảm giác áp bách cực kỳ lớn, nếu là người thường chắc đã bị dọa cho nhũn chân.
Luyện Vương!
Đông Phương Cực vừa nghe vậy, sắc mặt càng sa sầm, hiển nhiên là gã từng nghe được cái tên này.
- Bảo sao khí tức của nơi này lại áp lực thế, ra là khe nứt Bắc Mạch.
Đông Phương Cực nghĩ tới, dù gã vô cùng tự tin vào bản thân, nhưng cũng chưa tự kỷ đến mức cho rằng mình có thể đánh bại Luyện Vương, sự chênh lệch giữa hai cảnh giới quá lớn, trừ phi có được nghịch thiên pháp bảo hỗ trợ.
Nghĩ xong, Đông Phương Cực bắt đầu có ý rút lui.
Khi thấy Tần Quân và những người khác không hề có ý tháo chạy, gã không khỏi châm chọc:
- Các ngươi định ở lại chịu chết sao?
Trước sự khiêu khích của gã, Tần Quân chỉ chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn gã, nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, sao biết được sức của chim diều!
Sắc mặt Đông Phương Cực bỗng nhiên sa sầm, Triệu Vân và những người khác nhìn nhau, muốn cười mà không dám cười, họ liếc mắt liền biết tu vi của Đông Phương Cực cao vô cùng, nhưng không ngờ gã lại bị Tần Quân miệt thị như vậy, xem chừng kẻ này không nhịn nổi nữa.
Thằng nhãi này không phải đương châm chọc, khiêu khích, chẳng qua là đang trần thuật một sự thực dưới góc độ của cường giả mà thôi.
Mười tám Tinh Quan trong Quan Thiên Thần Cung nhìn thấy cảnh này cũng không biết nói gì, Hắc Điệp Tiên Tử ngạc nhiên nhìn về phía bóng hình Tần Quân trong quang cầu, nghĩ:
- Hình như hắn đã thay đổi rồi.
- Tiểu tử này thú vị đấy.
Luyện Vương thì thào, lời này lọt vào tai Đông Phương Cực, chẳng khác nào châm ngòi nổ.
Bấy giờ, Đông Phương Cực giậm mạnh chân, rồi lao về phía Tần Quân như một mũi tên, định bụng đập chết kẻ này.
Khoảng cách giữa hai người chưa tới trăm mét, nhưng đối với một kẻ có tu vi Thiên Tiên cảnh như Đông Phương Cực thì chẳng khác nào chỉ cách một bước.
Tần Quân nhanh chóng xoay người, há miệng phun Tam Muội Chân Hỏa, Đông Phương Cực đã đi vào bán kính cách hắn mười thước, không kịp làm gì đã bị Tam Muội Chân Hỏa bọc lấy, sau đó liền bay ngược ra ngoài.
Cứ thế là xong ấy hả?
Yếu quá!
Tần Quân khinh miệt nghĩ vậy, tu sĩ Thiên Tiên cảnh bị Tam Muội Chân Hỏa bọc lấy, không chết thì cũng bị tuốt da.
Ầm một tiếng.
Đông Phương Cực bị Tam Muội Chân Hỏa quấn quanh, đập mình vào núi, bụi đất tung tóe, không biết kẻ này còn sống hay đã chết.
Cảnh này khiến các Tinh Quan trong Quan Thiên Thần Cung vô cùng sợ hãi.
- Đây là thứ lửa gì?
- Vậy mà lại dễ dàng đánh bại Đông Phương Cực, chúng ta nhìn nhầm rồi!
- Đây là một dạng thần thông, hắn không hề mượn sức pháp bảo hay đan dược!
- Hắn ở vực nào?
Chúng Tinh Quan bàn luận sôi nổi, Thất Tinh Quan Diêu Hư nhíu mày, Tam Tinh Quan Hắc Điệp Tiên Tử mừng rỡ không thôi, Đại Tinh Quan lại trầm ngâm nhìn Tần Quân, như đang suy tính điều gì.
Trước họ vẫn luôn quan sát biểu hiện của Đông Phương Cực, thực xuất sắc, nhưng không ngờ lại bị một tên mới bước chân tới Địa Tiên cảnh dễ dàng đánh bại, điều này khiến họ cảm thấy quá vi diệu.
Phía bên kia, Luyện Vương cũng bị Tam Muội Chân Hỏa của Tần Quân dọa, sau khi được Cực Viêm U Thủy cải tạo, Tam Muội Chân Hỏa càng trở nên mãnh liệt, chỉ nhìn thôi mà đã khiến Luyện Vương sởn gai ốc.
- Ăn hắn, không chừng ta sẽ càng mạnh hơn!
Luyện Vương tàn độc nghĩ, gã liền vươn tay chộp về phía đám người của Tần Quân, Tần Quân và những người khác chỉ thấy bầu trời bỗng nhiên sầm lại, đương chuẩn bị trốn thì sát khí khủng bố của Luyện Vương đã vây lấy, khiến họ không thể động đậy.
Trong nháy mắt, Tần Quân bỗng thấy một bóng dáng xuất hiện trước mặt hắn, dáng người khôi ngô, tựa như chiến thần, đai ngọc bay múa, phất vào mặt Tần Quân khiến hắn trợn tròn mắt.
Đến rồi!
Đại thần đến rồi!
Tần Quân bỗng chốc trở nên hưng phấn, chỉ mới nhìn bóng dáng của người này mà hắn đã cảm nhận được một khí thế ngạo thị thiên địa.
Đây là dạng khí thế hắn chưa từng thấy qua, trong ấn tượng của hắn, chỉ Cơ Vĩnh Sinh mới có thể mạnh hơn thứ khí thế này, dù là Dịch lão đầu tiến vào trạng thái Ma Hoàng thì cũng không thể sánh nổi.
- Rầm ——
Luyện Vương cảm thấy tay phải của mình bị một sức mạnh khủng khiếp đâm trúng, gã rụt tay lại theo bản năng, cơ thể ngã ra sau khiến vách núi ầm ầm sụp đổ, khi đối đầu với cơ thể gã, núi đá thực chẳng khác gì tờ giấy mỏng manh.
Gã chăm chú nhìn qua, trước mặt đám người của Tần Quân không biết đã xuất hiện một bóng dáng từ bao giờ, dung mạo tuấn tú, hiên ngang lẫm liệt, phía dưới ngân quan uy vũ là hai sợi dây đỏ buông tới bả vai, hai mắt lóe sáng, chân đi giày lũ kim, thắt lưng giắt theo cánh cung như vầng trăng non bán nguyệt, tay cầm đao chiến thần ba mũi nhọn.
Dù cho ai nhìn vào cũng sẽ bị vẻ ngoài của Dương Tiễn làm cho sửng sốt, thân như thiết tháp, mặt mũi đường đường, so với Triệu Vân, gã còn phủ thêm khí chất của một vị thần.
Đứng sau lưng Dương Tiễn, Tần Quân có thể cảm nhận được cái bá khí ngút trời, cái ngạo khí như đương miệt thị vạn vật ấy.
- Tâm cao bất nhận thiên gia quyến, tính ngạo quy thần trụ quán giang, xích thành chiêu huệ anh linh thánh, hiển hóa vô biên hào nhị lang. .
Tần Quân thì thào tự nói, câu thơ này hắn nghe được từ đời trước, cảm thấy vô cùng uy vũ, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, nhân vật được bài thơ nhắc tới chính là Dương Tiễn.
Triệu Vân, Kỳ Tà, Ám Lãng đều ngây người nhìn về phía Dương Tiễn, so với Dương Tiễn, ai nấy đều như nhỏ hơn một size, Tần Quân quan sát thấy Dương Tiễn ít thì cũng cao những hai thước, cánh tay dày rộng như có thể nâng nổi Thái Sơn.
- Ngươi là người phương nào?
Luyện Vương trừng mắt giận dữ hỏi, từ khi gã đột phá Chân Tiên cảnh, chưa một kẻ tham dự nào có thể làm hại gã, vậy nên trong lòng gã có chút e ngại, nhất là khi đối diện với ánh mắt lãnh ngạo của Dương Tiễn, tim gã chợt chững lại, cũng liền vội vàng né đi không dám nhìn tới kẻ này.