Tại Quan Thiên Thần Cung, chúng Tinh Quan cũng đã xôn xao.
- Kẻ này là ai, khí thế này có phải là mạnh quá không?
Một Tinh Quan thất thanh nói.
Đại Tinh Quan chau mày, Thất Tinh Quan Diêu Hư cùng Tam Tinh Quan Hắc Điệp Tiên Tử cũng vậy.
Vừa thấy bóng dáng Dương Tiễn, họ liền không khỏi sợ hãi, đủ thấy Dương Tiễn đáng sợ chừng nào.
Đứng trên đỉnh núi, Dương Tiễn tựa như nhận thấy được điều gì, ngẩng đầu nhìn sao trời, khiến chúng Tinh Quan trong Quan Thiên Thần Cung tưởng như Dương Tiễn đang đối diện với họ, ngoại trừ Đại Tinh Quan, Nhị Tinh Quan, cùng Tam Tinh Quan Hắc Điệp Tiên Tử, tất cả những người khác đều đảo mắt né tránh theo bản năng.
- Một lũ thậm thụt!
Khóe miệng Dương Tiễn cong lên, nhẹ giọng nói, Tần Quân đứng sau nghe rõ những lời này liền đưa mắt nhìn lên sao trời, chẳng nhẽ có người đang giám thị họ?
Dù sao nơi đây cũng là Quan Thiên Đại Hội, chắc chắn Thần Điện đang theo dõi.
Nghe giọng điệu này của Dương Tiễn có thể thấy gã hiển nhiên không sợ những người này.
Tần Quân sung sướng vô cùng, cười nói:
- Ngươi chính là Nhị Lang Thần Dương Tiễn sao?
Nghe vậy, Dương Tiễn quay đầu lại nhìn Tần Quân, ánh mắt lộ rõ soi xét, gã chắp tay nói:
- Chính là Dương Tiễn, nhưng cái danh hào Nhị Lang Thần ấy không phải của ta.
- Sau này ngươi chính là Nhị Lang Thần!
Tần Quân nói, hai mắt sáng quắc, khi đối diện với ánh nhìn của Dương Tiễn, hắn chẳng hề sợ sệt, trung thành độ đạt tới tám mươi đủ cho hắn yên tâm.
Nghe Tần Quân nói vậy, Dương Tiễn hơi nhướng mày, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, trước khi triệu hoán, hệ thống đã truyền những tin tức đại khái về Tần Quân cho gã vậy nên gã biết Tần Quân là người đứng đầu nhân tộc của Nam Vực, những thuộc hạ của Tần Quân chưa từng có ai phong thần.
Tuy mới chỉ chấp thuận suông, nhưng thế cũng đủ để thỏa mãn lòng hư vinh của Dương Tiễn.
- Bệ hạ chớ sợ, ta sẽ giết hắn ngay đây!
Dương Tiễn xoay người cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Luyện Vương đang ở khe núi, bốn mắt nhìn nhau, Luyện Vương sợ tới mức vội vàng chui xuống đáy khe.
Nào ngờ, Dương Tiễn giơ tay lên, chỉ trong phút chốc, một sức mạnh vô hình trói lấy Luyện Vương, kéo gã khỏi khe núi, rồi giương cao lên không trung.
Tần Quân và những người khác nhìn mà sợ hãi, chỉ thấy nửa thân dưới của Luyện Vương cực giống thân ngựa, nhưng lại có sáu chân, sáu cái chân lơ lửng trên không điên cuồng đạp qua đạp lại, cuộn lên sóng gió, cảnh tượng này chấn động vô cùng.
- Ngươi...
Luyện Vương sợ hãi hô lên, nhưng vừa mới hô ra một chữ đã bị cái sức mạnh vô hình kia khóa họng, thậm chí muốn dùng pháp lực để gào thét cũng không nổi.
Dương Tiễn cười lạnh, đưa tay bóp, ầm một cái, Luyện Vương nát vụn như bột thủy tinh, không rớt một giọt máu nào, thoáng chống đã thành tro bụi.
Cảnh này khiến Tần Quân và những người khác há hốc miệng, ngay cả Đông Phương Cực mới đứng dậy khỏi đống đá vụn cũng trợn tròn mắt, không biết gã dùng thủ đoạn gì mà không bị thương, ngay cả kim y cũng chẳng có chút xước xát.
- Hắn là...
Đông Phương Cực run giọng lẩm bẩm nói, nhìn bóng dáng Dương Tiễn, lòng gã hoảng hốt vô cùng.
Khí tức của Luyện Vương làm gã tưởng chừng không thể đánh bại, nhưng một kẻ như vậy lại chẳng hề có sức phản kháng khi rơi vào tay Dương Tiễn, kết cục là chết không toàn thây, thấy được cảnh tượng ấy, sao gã có thể không e sợ?
Trong Quan Thiên Thần Cung lại càng yên tĩnh.
- Hắn...Hắn chẳng nhẽ chính là cường giả Thái Ất Tán Tiên cảnh?
Một Tinh Quan run giọng hỏi.
Để đảm nhiệm chức Tinh Quan, phải đạt tới cảnh giới từ Thái Ất Tán Tiên cảnh trở lên, năm Tinh Quan đứng đầu thì buộc phải đột phá Thái Ất Huyền Tiên cảnh.
Dù vậy, khi họ nhìn đến Dương Tiễn thì đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
- Tu vi của kẻ này sâu không lường được, hơn nữa còn tạo cảm giác nguy hiểm chí mạng cho ta.
Đại Tinh Quan mở miệng, khiến những người khác không khỏi hít một hơi sợ hãi.
Ngay cả người đã sớm đột phá Thái Ất Huyền Tiên cảnh như Đại Tinh Quan cũng nói vậy, thì người này mạnh đến chừng nào?
Họ không biết rằng, tu vi hiện tại của Dương Tiễn là Thái Ất Tán Tiên cảnh viên mãn, nhưng thần thông, rồi cả chiến lực của gã khiến cho gã có thể đánh ngang tay với cường giả Thái Ất Huyền Tiên cảnh.
Những người có thể đánh vượt cấp như Dương Tiễn hiếm vô cùng, nhất là khi không ỷ vào pháp bảo cường đại, đã ít lại càng ít.
- Không hổ là Nhị Lang Thần của trẫm, ha ha!
Tần Quân cười lớn nói, cái cảm giác thành tựu trong lòng căn phồng lên.
Nhận Nhị Lang Thần làm thuộc hạ, nếu tin này lan về Hoa Hạ thì ngầu chết mất!
Dương Tiễn chậm rãi xoay người lại, liếc mắt nhìn Tần Quân:
- Bệ hạ, kế tiếp ngươi chuẩn bị đi đâu?
Dù vô cùng hưởng thụ cái giọng điệu của Tần Quân, nhưng Dương Tiễn cũng cảm nhận được trên Quan Thiên Giới có một nhóm người đang nhìn chăm chú vào họ, nếu đánh nhau thật, gã còn phải bận tâm tới Tần Quân, quả là có chút phiền phức.
- Cứ đi xuống xem trước đã!
Tần Quân nhìn chằm chằm vào khe nứt Bắc Mạch nói, nói xong thì nhảy xuống, Dương Tiễn lắc đầu cười rồi theo sát, thấy vậy, nhóm Triệu Vân chỉ đành đuổi theo.
Giữa đống vụn vỡ, Đông Phương Cực sa sầm mặt mày, gã biết, nếu mình theo sau chắc chắn sẽ chết phải chết thảm!
- Chết tiệt! Không ngờ Quan Thiên Đại Hội lại có kẻ như vậy xuất hiện!
Đông Phương Cực nghiến răng nghiến lợi mắng, gã còn tưởng Dương Tiễn cũng là người tham dự, thành ra lòng tự trọng bị đả kích mạnh mẽ.
Cùng lúc ấy, tại Quan Thiên Thần Cung cũng đương rối loạn vì sự xuất hiện của Dương Tiễn.
- Kẻ này không rõ lai lịch, hiển nhiên không phải người tham dự, không có dấu ấn của khí vận, cần diệt trừ!
Thất Tinh Quan Diêu Hư trầm giọng nói, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía Đại Tinh Quan, hi vọng gã chấp thuận ý kiến của mình.
Đại Tinh Quan trầm ngâm nói:
- Nhưng Giới Linh của Quan Thiên Giới không hề có dị động, chứng tỏ kẻ này không phải người ngoài xâm nhập vào.
- Chẳng nhẽ hắn đến từ Quan Thiên Giới?
Một Tinh Quan khác lộ ra cái vẻ mặt không tin, châm chọc hỏi.
Hơn nửa chúng Tinh Quan sớm đã bất mãn với Đại Tinh Quan, cho rằng gã rất cổ hủ, chuyện gì cũng phải hỏi điện chủ, điều này khiến họ khó lòng đạt được những ích lợi lớn hơn.
- Đợi ta xin chỉ thị của điện chủ rồi bàn tiếp!
Đại Tinh Quan trầm giọng nói, nói xong liền biến mất ngay tắp lự.
Chung quanh chợt trở nên yên tĩnh, chúng Tinh Quan quay sang nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.
- Suốt ngày chỉ biết xin chỉ thị của điện chủ, phế vật!
Diêu Hư thầm mắng, không hề che giấu vẻ giận dữ của mình.