Nghe được lời của Diêu Hư, chúng Tinh Quan lộ ra những vẻ mặt không giống nhau, nhưng chẳng ai nói tiếp.
Tam Tinh Quan Hắc Điệp Tiên Tử choàng khăn che, làm người khác nhìn không rõ biểu tình, nàng mở miệng nói:
- Chờ đi!
Trong lòng nàng vô cùng ngạc nhiên, không biết mối quan hệ giữa Dương Tiễn với Tần Quân là sao, có thể khiến một cường giả tương trợ như vậy, xem ra thân phận của Tần Quân cũng không đơn giản.
- Mấy vạn năm trôi qua, đời này liệu ngươi còn có thể tuyệt đại phong hoa như trước...
Hắc Điệp Tiên Tử ngây ngốc nghĩ vậy.
...
Trong khe nứt Bắc Mạch.
Tần Quân và những người khác nhanh chóng bay xuống đáy, cùng lúc ấy, hắn thầm hỏi trong lòng:
- Mảnh nhỏ Mệnh Luân là gì, làm cách nào để trẫm có thể tìm được?
Khe nứt dài vô cùng, ánh sáng còn mù mờ, nếu muốn tìm thứ mảnh gì đấy thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
- Mảnh nhỏ Mệnh Luân là những mảnh của Mệnh Vận Chi Luân, thứ ấy không những có thể giúp hệ thống, mà còn giúp sửa chữa Mệnh Vận Chi Luân giấu trong cơ thể ngươi, chỉ cần ngươi tiến gần được nó trong vòng năm trăm thước, hệ thống sẽ kéo nó về.
Hệ thống hồi đáp.
Mệnh Vận Chi Luân.
Hai mắt Tần Quân sáng rỡ lên, thứ này trước giờ vẫn là một ẩn số đối với hắn, thượng cổ chi hồn từng vì Mệnh Vận Chi Luân mà bỏ qua cho hắn, Dịch lão đầu cũng thường xuyên lảm nhảm chuyện trong cơ thể hắn có Mệnh Vận Chi Luân, nhưng khi hắn hỏi Dịch lão đầu Mệnh Vận Chi Luân là gì thì Dịch lão đầu chỉ lảng sang chuyện khác.
- Thực ra Mệnh Vận Chi Luân chính là hoàng triều trọng khí mà túc chủ lấy ở Nam Trác hoàng triều.
Lời hệ thống nói khiến Tần Quân trợn tròn mắt.
- Chính là cái la bàn hoàng kim đó sao?
Tần Quân vội vàng hỏi, không ngờ lần này hệ thống lại nói rõ mọi chuyện ngay như vậy, chẳng nhẽ là do tiếp xúc tới mảnh nhỏ Mệnh Vận Chi Luân?
Lúc ấy, sau khi la bàn hoàng kim bị hắn nhận chủ, nó không hề đi vào cơ thể hắn, cũng không có động tĩnh gì, khiến Tần Quân suýt thì quên mất sự tồn tại của nó.
- Đúng vậy, Mệnh Vận Chi Luân còn đương ngủ say, Nam Trác hoàng triều dùng nó như khí vận pháp bảo, khiến nó phí hoài trong hoàng đô.
Tần Quân giật mình, nếu thánh thượng của Nam Trác hoàng triều là Ngạo Vô Kiếm mà nghe thấy lời này, chắc tức hộc máu.
Hắn cứ thế mà bỏ lỡ một cơ duyên cực lớn.
- Bệ hạ, ngươi muốn tìm gì?
Dương Tiễn truyền âm qua hỏi.
- Không rõ lắm, trẫm cảm nhận được nơi này có gì đó đang thu hút trẫm.
Tần Quân đáp lại.
Dương Tiễn giật mình, thứ cảm giác khó miêu tả ấy gã cũng có, gã tới quy thuận Tần Quân chính vì cái cảm giác mông lung khó hiểu ấy.
Tu sĩ cực kỳ tin vào vận mệnh, nhất là thứ nhân quả tồn tại trong mối quan hệ giữa người với người, bất cứ chuyện gì xảy ra đều có nhân, có nhân thì mới có quả.
Chẳng mấy chốc, một luồng hàn quang đột nhiên lóe lên trong bóng tối, nó là một kim phiến, chừng bằng bàn tay, nó xé gió bay vút về phía Tần Quân.
Dương Tiễn nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tần Quân, gã đưa tay túm lấy kim phiến để tránh làm Tần Quân bị thương.
Rẹt ——
Kim phiến cắt đứt bàn tay của Dương Tiễn, máu tươi tung tóe, đoạn, nó lượn qua Dương Tiễn với tốc độ còn nhanh hơn nửa, rồi bay thẳng về phía Tần Quân, đồng tử của Tần Quân rụt lại, không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, kim phiến đi vào trong cơ thể hắn, không làm rách y phục, cũng không làm hắn bị thương.
- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế – Cướp lấy mảnh nhỏ Mệnh Luân! Đạt được một lần kỹ năng truyền thừa!
Ngay khi tiếng thông báo của hệ thống vang, Tần Quân cũng cảm nhận được bụng mình bắt đầu nóng lên.
Dương Tiễn quay lại nhìn Tần Quân, tay phải gã run nhè nhẹ, máu tươi rơi tí tách từ đầu ngón tay, vẻ mặt gã vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đang hoảng hốt không thôi.
Một người tinh thông huyền công như gã, vốn có cơ thể cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn đánh tay đôi với Tôn Ngộ Không được, thứ thần binh tầm thường không thể làm đứt tay gã, vậy mà kim phiến khi nãy lại làm được, hơn nữa còn trốn được khỏi tay gã.
- Thứ vừa nãy rốt cuộc là gì thế?
Dương Tiễn kinh ngạc vô cùng, nhưng kẻ cao ngạo như gã đương nhiên sẽ không mở miệng hỏi, bởi gã sẽ mất mặt vô cùng.
Tần Quân sờ bụng, nơi ấy vẫn nóng lên, nhưng không bỏng rát, chỉ khiến hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Vậy mà xong rồi sao?
Tần Quân thầm hỏi trong lòng, hắn còn tưởng sẽ có dị tượng kinh thiên động địa gì.
- Phải.
Hệ thống lạnh nhạt đáp lại một câu, rồi chẳng nói gì nữa, giống như chìm vào ngủ say.
Tần Quân chỉ đành nói với những người khác:
- Đi thôi, đã tìm được thứ cần tìm rồi.
Dù ai nấy đều tò mò về kim phiến kia, nhưng không ai dám hỏi nhiều.
Suốt dọc đường đi, không ai nói chuyện, mọi người nhanh chóng bay khỏi khe nứt Bắc Mạch.
Cùng lúc ấy, Đông Phương Cực đã chạy không thấy tăm hơi, Tần Quân lúc trước cũng từng chú ý tới gã, không ngờ tiểu tử này có thể trụ nổi sức mạnh của Tam Muội Chân Hỏa, Tần Quân dự định tự tay giết chết những kẻ tham dự, không nhờ vào Dương Tiễn, vậy nên nếu hiện tại bản thân chưa thể giết Đông Phương Cực, hắn sẽ tạm tha cho gã.
Đợi đến khi Đông Phượng Cực giết những kẻ tham dự khác, khí vận trên người trở nên mạnh mẽ, thì Tần Quân sẽ tới gặt hái.
Đoàn người bắt đầu bay về phía chân trời.
...
Tại Quan Thiên Thần Cung.
Đại Tinh Quan đột nhiên xuất hiện từ hư không, những Tinh Quan khác liền đổ dồn ánh nhìn về phía gã.
- Sao rồi?
Thất Tinh Quan Diêu Hư vội vàng hỏi.
Đại Tinh Quan liếc mắt nhìn gã, bâng quơ nói:
- Ngươi xem chừng còn sốt ruột hơn cả ta và điện chủ.
- Quan Thiên Đại Hội do chúng Tinh Quan quan sát, hiện xảy ra vấn đề, đương nhiên chúng ta không thể ngồi không.
Diêu Hư giải thích, đồng thời cũng ngầm trào phúng sự dửng dưng của Đại Tinh Quan.
Đại Tinh Quan hừ lạnh một tiếng rồi chậm rãi ngồi xuống.
Gã bình tĩnh như vậy, khiến những Tinh Quan khác thầm chửi rủa trong lòng.
- Điện chủ nói, chỉ cần Giới Linh không có dị động thì không cần nhúng tay.
Đại Tinh Quan liếc nhìn những người khác, mở miệng nói.
- Cái gì! Nếu để người nọ cứ ở trong Quan Thiên Giới thì có biết bao kẻ tham dự sẽ phải chết oan chứ!
Một lão giả không nhịn được, đứng phắt dậy mắng, dáng người lão có chút mập mạp, kẻ này chính là Lục Tinh Quan.
Trong số những Tinh Quan, phàm là xếp hạng phía cuối đều không có tiếng nói.
Gương mặt tái nhợt của Diêu Hư cũng lộ vẻ tức giận, quả nhiên là hoàng thượng chưa vội thái giám đã cuống.
- Câm miệng!
Đại Tinh Quan quát lớn, trong phút chốc, khí thế khủng bố toát ra khiến cả Quan Thiên Thần Cung run rẩy, mọi người cảm thấy trong ngực vô cùng khó chịu, ai nấy đều hoảng sợ nhìn về phía gã.