Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1342: Chương 1342: Đột phá Thánh cảnh.




Tần Quân nhíu mày, Tần Lăng Mệnh cũng động dung.

Ngay cả Cơ Bất Bại còn cảm thấy mạnh vậy đối phương biến thái đến mức nào?

Tần Quân nghi hoặc hỏi:

- Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng đánh không lại?

Cơ Bất Bại cũng đã thành thánh, Cực Viêm Ma Thần gần như vô địch trong cùng cảnh giới.

Đối với điều này Cơ Bất Bại bĩu môi:

- Đó là trước kia, sau khi ta thành thánh đều chưa từng tới chỗ đó, luôn luôn tu luyện. Nếu không phải cảm ứng được khí tức huyết mạch Cực Viêm Ma Thần ta vẫn còn đang bế quan.

Khi nói chuyện gã vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt tiểu Lăng Mệnh khiến tiểu Lăng Mệnh theo bản năng đánh gã.

Tần Quân giật mình, hắn quả thật sợ trong Thời Không Tuyệt Địa cất giấu kẻ mạnh hơn cả Thánh Nhân.

Nếu Cơ Bất Bại có tự tin có thể đánh bại người cường đại và thần bí kia thì hắn an tâm rồi.

Tần Quân hỏi ra vấn đề mấu chốt:

- Trẫm nên làm sao để có thể đi ra ngoài?

Hành trình Thánh Môn hắn cũng không muốn bỏ qua.

Thánh Môn đứng sừng sững phía trên ba ngàn đại thế giới chắc chắn nắm giữ càng nhiều tài nguyên, hắn tự nhiên có hứng thú.

Cơ Bất Bại cười nói:

- Nếu ngươi muốn đi ra ngoài ta tùy thời có thể đưa ngươi đi.

Tần Quân nghe vậy thầm kinh, Thánh Nhân mạnh đến thế sao?

Có thể không quan tâm quy luật thời gian, không gian sao?

Tần Quân đứng dậy nói:

- Trẫm trước đó phải tìm kiếm một bộ hạ, kiếm được y ta liền đi.

Tần Quân lại nhìn Cơ Bất Bại đang ngồi bên cạnh hỏi:

- Trẫm sắp đối phó Thánh Môn, ngươi sẽ đến giúp trẫm chứ?

Cơ Bất Bại vừa nghe vậy liền dừng cười. Gã chậm rãi đứng dậy, khí thế mênh mông giống như một ngọn núi lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên khiến Tần Quân đều hết hồn.

Tần Lăng Mệnh cũng đứng dậy, bàn tay phải đặt trên chuôi kiếm theo bản năng siết chặt.

Thiên phú phụ thân y hơn xa y!

Thực lực gia gia y mạnh như Thánh!

Tần Lăng Mệnh không hề hưng phấn cùng kích động, chỉ có chua xót.

Cơ Bất Bại trầm giọng nói:

- Đương nhiên!

Sỉ nhục lớn nhất đời gã là dưới sự lãnh đạo của gã cả gia tộc bị giết.

Mỗi khi nghĩ đến thế sự phẫn nộ trong lòng gã lại bốc lên khó có thể khắc chế. Cho dù tu hành vô số ức năm nhưng sự cừu hận ấy cũng không có biến mất, ngược lại càng sâu sắc thêm.

Chợt, Cơ Bất Bại hỏi:

- Bộ hạ kia của ngươi tu vi gì? Tộc gì?

- Hiển Thánh cảnh viên mãn, nhân tộc.

Cơ Bất Bại nghe vậy lập tức trừng lớn mắt, hỏi:

- Ngươi không phải mới Thái Ất Huyền Tiên sao? Sao lại kiếm được bộ hạ mạnh như thế? Chẳng lẽ ngươi bái một Thánh Nhân làm sư tôn?

Tần Quân trợn mắt nói:

- Mị lực nhân cách của trẫm một người vứt bỏ con cái như ngươi sao có thể hiểu được!

Phụt!

Cơ Bất Bại suýt bị sặc nước miếng mà chết, Tần Lăng Mệnh cũng không biết nói gì. Y phát hiện Tần Quân và Cơ Bất Bại sao đều không biết xấu hổ như nhau vậy?

Cũng may di truyền đến đời thứ ba là y lại bình thường!

Cơ Bất Bại trừng Tần Quân một cái, sau đó nhắm mắt bắt đầu tìm tu sĩ Hiển Thánh cảnh viên mãn.

Sinh linh trong Thời Không Tuyệt Địa chia thành rất nhiều chủng tộc, tu sĩ nhân tộc cũng không nhiều, tu sĩ đạt tới Hiển Thánh cảnh viên mãn tuyệt đối hiếm như lông phượng sừng lân.

- Này hệ thống, nếu trẫm triệu hoán Thần Ma trong Thời Không Tuyệt Địa vậy đối phương có thể tìm tới trẫm sao?

Tần Quân nhịn không được nghĩ vậy. Nếu Thần Ma tu vi yếu có thể ở lại trong Thời Không Tuyệt Địa tu luyện.

Nhưng nếu đối phương vì quá yếu mà không thể xuyên từ giới diện khác tới gặp hắn thì cũng quá xấu hổ.

Hệ thống nhanh chóng trả lời khiến Tần Quân nhẹ cả người:

- Có thể, hệ thống sẽ đem Thần Ma bị triệu hoán đưa đến giới diện có mặt túc chủ.

Lúc này Cơ Bất Bại đột nhiên mở mắt nói:

- Trong Thời Không Tuyệt Địa có ba tu sĩ Hiển Thánh cảnh viên mãn, rất dễ tìm.

Ba người?

Tim Tần Quân khẽ run, Thời Không Tuyệt Địa quả nhiên là chốn ngọa hổ tàng long.

Cơ Bất Bại cười nói:

- Đi theo ta.

Nói xong gã phất tay áo, Tần Quân cùng Tần Lăng Mệnh chỉ thấy trời đất xoay vần, không thể nhìn thấy thứ gì. Giây tiếp theo bọn họ mở mắt ra thì cảm giác choáng váng ấy đã biến mất.

Đập vào mắt bọn họ là một mảnh sa mạc, từng cây cột đá san sát nhau phía trên nó giống như rừng cây trụi lá.

Mấy người đứng trên đỉnh một cây cột đá cách mặt đất mấy trăm trượng, nếu là phàm nhân chắc chắn bị hù chết.

Cơ Bất Bại hướng về phía xa hét:

- Uy, tên kia mau cút lại đây!

Tần Quân và Tần Lăng Mệnh nghe vậy đều thấy xấu hổ.

Thần thức Tần Quân vội quét tới chỉ thấy dưới một cây cột đá cách đây mấy ngàn thước có một nam tử mặc áo bào màu tro cũ nát đang ngồi xếp bằng. Tóc gã đen trắng lẫn lộn, dáng hơi có vẻ gầy yếu, trên mặt che kín vết sẹo, vô cùng dữ tợn.

Không phải là Phục Hy.

Tần Quân vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì người nọ bỗng nhiên mở mắt!

Bùm một tiếng, sa mạc nổ tung, cát đá bay lên hơn ngàn trượng giống như bão cuốn.

Nam tử áo bào màu tro kia lập tức xuất hiện trước mặt Cơ Bất Bại, giơ nắm tay trái lên muốn đánh chết gã.

Tất cả phát sinh quá nhanh khiến Tần Quân cùng Tần Lăng Mệnh không kịp phản ứng.

Cơ Bất Bại tức giận trừng mắt quát:

- Cút!

Tiếng quát như sấm nổ bên tai, Tần Quân và Tần Lăng Mệnh đều bị chấn lùi về sau mấy bước, tiểu Lăng Mệnh cũng bừng tỉnh.

Nam tử kia giống như bị một lực mạnh vô hình đánh tới, hộc máu văng ngược về, tiếng xương gãy răng rắc vang lên.

Bùm! Bùm! Bùm…

Nam tử kia văng ra đánh gãy từng cây cột đá, trong chớp mắt đã bay xa mấy trăm dặm biến mất nơi cuối đường chân trời để lại bão cát tứ tung.

Một kẻ tu vi Hiển Thánh cảnh viên mãn cũng không chịu được một kích!

Cơ Bất Bại chậc lười, vẻ mặt khinh thường nói:

- Y không phải thủ hạ của ngươi. Người này thần chí hỗn loạn, xem ra do ở Thời Không Tuyệt Địa quá lâu. Ở trong này một ngàn năm bên ngoài mới qua một ngày.

Tần Quân nhìn vậy mà tim đập nhanh, đây là lực lượng gì?

Tần Lăng Mệnh cũng xem đến máu nóng sôi trào.

Hiển Thánh cảnh viên mãn trong mắt y chính là rất mạnh, có thể hoành hành ba nghìn đại thế giới nhưng ở trước mặt Cơ Bất Bại lại bị đánh bại trong nháy mắt.

Không đợi Tần Quân mở miệng Cơ Bất Bại lại vung tay áo, mang ba người Tần Quân đi tới giới diện khác.

Lần này là băng thiên tuyết địa.

Bông tuyết bay loạn khiến Tần Quân chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong phạm vi một trăm mét, xa hơn chút lại bất lực. Nếu là phàm nhân chắc chỉ có thể thấy rõ bên cạnh.

Tiểu Lăng Mệnh lạnh tới mức hắt hơi một cái, tỉnh táo lại.

- Là khí tức Phục Hy!

Ánh mắt Tần Quân sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.