Lòng Đông Phương Ngạo dậy sóng lớn, lần đầu tiên gã gặp người biết nhiều thần thông như Tần Quân. Đại năng toàn là dựa vào một đại thần thông đi khắp thiên hạ, đâu giống như Tần Quân có đủ loại thần thông, làm Đông Phương Ngạo muốn chất vấn cuộc đời.
Cùng là người mà sao cách biệt lớn như thế?
Hàng trăm vạn nhân tộc xem cuộc chiến bỗng chốc sôi trào:
- Đó là cái gì?
- Cảm giác rất thần thánh.
- Ta biết ngay mà, Biên Hải là thiên thần giáng trần!
- Đại quân yêu tộc đã bị chấn nhiếp rồi, lợi hại quá!
- Ta muốn cho đời sau đời đời tín ngưỡng Biên Hải tiên sư!
Thiết Kình Thiên, Thủ Tâm siêu kích động.
Thần thông mới lĩnh ngộ nhất của hắn rốt cuộc sắp bày ra với đời!
Nhìn đám yêu thú lộ biểu tình hãi hùng, Tần Quân không thương tình bỗng giơ tay phải vung kiếm chỉ qua, Đại Đạo Sinh Thiên Luân sau lưng hắn với khí thế không gì sánh bằng đánh tới, nhanh chóng biến lớn.
Trăm vạn người nhìn cảnh này thì rất rung động. Tư thái kiếm chỉ đại quân yêu tộc của Tần Quân khắc sâu vào lòng bọn họ, khiến họ suốt đời khó quên.
Thanh Hồ Vương quát to:
- Trốn mau!
Thanh Hồ Vương vừa nói vừa nhanh chóng né tránh, không định ngăn cản Đại Đạo Sinh Thiên Luân giùm đại quân yêu tộc.
Những yêu thú khác không có tốc độ phản ứng nhanh bằng Thanh Hồ Vương, Đại Đạo Sinh Thiên Luân mở rộng đường kính mấy chục trượng đập vào đại quân yêu tộc. Tinh thần Tần Quân chấn động, Đại Đạo Sinh Thiên Luân nổ tung.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai làm vô số người tạm điếc.
Mặt biển bị nổ ra cái nấm nước biển to cả ngàn thước, vô số yêu thú bị nổ nát bay trên trời. Xung lực khủng bố lấy hình tròn tàn phá đi bốn phương tám hướng dâng lên sóng to cao mấy trăm thước.
Bầu trời như sụp đổ, biển cả đảo điên.
Mọi người bịt tai, há hốc mồm nhìn cảnh tượng như diệt thế trước mắt.
Đây là lực lượng gì?
Bọn họ rất khó tưởng tượng. Mắt Thiết Kình Thiên thì lấp lóe tôn sùng và rung động, thầm thề phải có được lực lượng giống như vậy, phải bảo vệ ven biển Đông Phương Vực giống như sư phụ!
Nhìn thân hình thẳng tắp của Tần Quân, gió to thổi mái tóc dài của hắn bay rối trong không trung khiến mọi người cảm nhận được khí thế.
Bễ nghễ thiên hạ, trước núi Thái mà mặt vẫn không đổi sắc.
Tần Quân thì thào:
- Đây chính là Đại Đạo Sinh Thiên Luân sao?
Tần Quân dùng thần thức tra xét được trong phạm vi vụ nổ yêu thú nhanh chóng chết đi, không một con sống sót. Phép thuật hay yêu thuật mạnh đến đâu cũng không ngăn được.
Thanh Hồ Vương chạy trốn tới phía xa trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, miệng có thể nhét vào quả trứng gà.
Đông Phương Ngạo ở trên tầng mây chìm trong lặng im.
Nếu gã có thần thông này thì Thần Điện đã bị gã giẫm dưới chân, tưởng tượng cảnh đó làm mặt Đông Phương Ngạo cực kỳ dữ tợn.
Tần Quân xoay người lao vào Thanh Hồ Vương:
- Nên chấm dứt!
Tần Quân bứt đứt một cọng tóc, dùng pháp lực nghiền nát rồi vung tay lên, một ngàn Tần Quân xuất hiện xung quanh hắn, tất cả cầm Thất Tinh Kiếm xông vào Thanh Hồ Vương. Cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, làm trăm vạn người sôi trào máu nóng nhìn, hò hét cổ vũ cho Tần Quân.
Thanh Hồ Vương sợ teo tim.
Thắng bại ngay trước mắt!
Đối diện ngàn Tần Quân lao đến da đầu Thanh Hồ Vương tê dại, nhưng gã nhớ lại mệnh lệnh của Yêu Tổ thì không dám chạy trốn, gã cắn chặt răng xông lên.
Một ngàn phân thân Tần Quân tốc độ siêu mau, như đàn ong rất nhanh nhấn chìm Thanh Hồ Vương.
Thanh Hồ Vương biến hình người một chọi ngàn, tình hình chiến đấu rất thảm, gã bị đánh đến không thể đánh lại. Hết cách, Tần Quân vốn đã nhanh, một ngàn người liên tục vây công Thanh Hồ Vương làm gã không đỡ nổi.
Tần Quân bỗng xuất hiện sau lưng Thanh Hồ Vương, Đại Đạo Sinh Thiên Luân ngưng tụ trên đỉnh đầu của hắn, khuôn mặt hắn lạnh lùng như vị thần.
Thanh Hồ Vương cảm nhận được hơi thở chết chóc, gã bản năng quay đầu nhìn lại vừa lúc thấy Đại Đạo Sinh Thiên Luân lao hướng gã.
Ầm!
Đại Đạo Sinh Thiên Luân nổ tung nhấn chìm Thanh Hồ Vương, tạc nổ nhiều phân thân.
Vèo!
Thanh Hồ Vương người đầy máu bay ra khỏi bụi mù, gã như mũi tên nhọn. Tần Quân theo sát sau đó.
Bị Đại Đạo Sinh Thiên Luân đập trúng ngay mặt chắc chắn Thanh Hồ Vương bị thương nặng, dù không đến mức đó cũng sẽ giảm thấp sức chiến đấu.
Tần Quân cười trào phúng, mắt đầy sát ý:
- Thù vạn năm sau hôm nay trẫm sẽ trả lại gấp mười lần!
Tần Quân bỗng tăng tốc độ đuổi theo Thanh Hồ Vương.
Trăm vạn người hít thở dồn dập nhìn cảnh tượng đó, các yêu thú rải rác ở các nơi trên mặt biển thì tim đập chân run.
Vèo!
Tiếng không khí nổ vang lên, Thanh Hồ Vương bị nổ ý thức mơ hồ chỉ cảm giác mắt cá chân bị người bắt lấy giật mạnh kéo gã từ bay ngược trở về, làm vết thương của gã càng nặng, máu trào ra khỏi họng.
Tay trái Tần Quân bóp chặt cổ Thanh Hồ Vương nhấc lên cao, nhìn gã máu me nhầy nhụa, khóe môi cong lên khinh thường.
Cả thiên địa tĩnh lặng lại vì cảnh tượng này.
Thanh Hồ Vương thua?
Phe nhân tộc hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm Tần Quân và Thanh Hồ Vương trên mặt biển.
Thanh Hồ Vương khó khăn mở mắt ra vừa lúc thấy nụ cười khinh miệt đầy sát ý của Tần Quân. Xương toàn thân Thanh Hồ Vương bị Đại Đạo Sinh Thiên Luân nổ nát, hao hết yêu lực, giờ phút này gã không cách nào tránh thoát tay trái của Tần Quân.
Tần Quân hừ lạnh hỏi:
- Ngươi chỉ có bấy nhiêu thực lực? Còn mơ quyết chiến với trẫm?
Trong lòng sướng chết!
Tần Quân đã hiểu tại sao hôm đó Thanh Hồ Vương bóp cổ gã nhấc lên cao, hóa ra là bắt chước hắn. Tần Quân không chút phật lòng bị học trộm, lúc này hắn chỉ muốn hoàn toàn nghiền nát tự tôn của Thanh Hồ Vương.
Tần Quân há mồm nói một tràng bắn nát tâm linh nhỏ bé của Thanh Hồ Vương:
- Nếu trẫm đến Chân Tiên cảnh thì nhảy mũi một cái là có thể làm chết ngươi! Ngươi quá yếu, ngươi có thể oán hận trẫm nhưng nhớ kỹ là ngươi mãi mãi không đánh lại trẫm. Ngươi chỉ là con hồ ly nhỏ yếu đuối, như bây giờ mặt tràn đầy tuyệt vọng, trong lòng chắc chắn cầu nguyện trẫm tha cho ngươi một mạng đúng không? Trẫm cho ngươi một lựa chọn, muốn chết hay sống?
Thanh Hồ Vương run giọng nói:
- Ngươi muốn giết thì . . .
Hai chữ cuối Thanh Hồ Vương không cách nào thoát khỏi môi, lần đầu tiên gã cảm thấy cái chết cách mình gần như vậy.
Nếu gã chết thì mọi thứ đều sẽ biến mất.
Gã không cam lòng!
Gã hối hận!
Tại sao gã gặp phải nam nhân tên Biên Hải làm gì!
Giờ phút này trong lòng Thanh Hồ Vương vặn vẹo, gã ước gì có thể cắn lưỡi tự sát nhưng không có can đảm đó.