Tần Quân lạnh lùng cười:
- Nếu ngươi muốn sống thì kêu trẫm một tiếng gia gia đi!
Ngẫm lại vạn năm sau tên này muốn giết mình là Tần Quân rất tức giận.
Không thể nương tình!
Thanh Hồ Vương tức giận trước mắt đen kịt ngất xỉu:
- Ngươi . . . !
Thanh Hồ Vương chưa bao giờ gặp kẻ nào mặt dày vô sỉ như vậy. Thủ đoạn hành hạ kiểu này toàn là sinh linh tầng chót thích làm, không ngờ Tần Quân đối xử với gã như vậy.
Làm thiên tài số một yêu tộc Nam Tận Hải, trong lòng Thanh Hồ Vương xấu hổ tức tối muốn chết.
Tần Quân lạnh lùng hỏi:
- Có nói hay không?
Từng lũ Tam Muội Chân Hỏa phun ra từ mũi Tần Quân làm Thanh Hồ Vương sợ teo tim, gã không muốn khiêu chiến Tam Muội Chân Hỏa khủng bố. Nhưng gã phải gọi Tần Quân là gia gia sao . . . vì sống sót . . .
Thanh Hồ Vương ngọng ngịu kêu:
- Gia . . . Gia gia . . .
Nói ra ba chữ làm Thanh Hồ Vương hoàn toàn rơi vào vực sâu, việc này sẽ là sỉ nhục, tâm ma mãi mãi của gã.
Tần Quân phất tay ném gã đi, cười mắng:
- Cút đi!
Không giết Thanh Hồ Vương một là vì bảo đảm lịch sử không thay đổi, hai là sợ Đông Phương Ngạo xem cuộc chiến. Đông Phương Ngạo đã nói rồi, không cho Tần Quân giết Thanh Hồ Vương.
Thanh Hồ Vương rơi xuống biển, vào phút cuối gã ngước nhìn khuôn mặt Tần Quân, nụ cười nhạt ngạo mạn đó đâm sâu vào lòng gã. Thanh Hồ Vương thề phải báo thù!
Thắng?
Hàng trăm vạn người im lặng, nhưng không lâu sau bùng nổ tiếng hò reo.
- Chúng ta thắng!
- Biên Hải! Biên Hải! Biên Hải!
- Ha ha ha! Đám tạp chủng yêu tộc nên cút đi!
- Biên Hải đã tráng uy phong nhân tộc!
Mọi người nước mắt lưng tròng, trong thời gian này yêu tộc giết bao nhiêu người, khiến bọn họ nhà tan cửa nát, mỗi ngày sống trong phập phồng lo sợ. Nhìn khoảnh khắc Tần Quân ném Thanh Hồ Vương văng đi khiến bọn họ cảm giác như đang mơ.
Thiết Kình Thiên, Thủ Tâm cũng siêu kích động. Tiểu Bạch Long thì rất căng thẳng.
Tần Quân đã nói sau khi chiến đấu kết thúc có lẽ hắn sẽ biến mất, nên Tiểu Bạch Long nhìn hắn chằm chằm sợ hắn bị bất trắc gì.
Lúc này Tần Quân bỗng cảm nhận Mệnh Vận Chi Luân trong người chuyển động.
Đến rồi, trẫm rốt cuộc có thể trở về!
Tần Quân siêu kích động, vì không để người chú ý nên hắn vội bay hướng mặt nước biển.
Thủ Tâm kêu lên:
- Đại ca ca muốn làm gì!?
Không hiểu sao nhìn Tần Quân bay đi làm Thủ Tâm bàng hoàng. Giác quan thứ sáu của nữ nhân rất mơ hồ, đặc biệt khi liên quan đến người trong lòng, Thủ Tâm cảm giác Tần Quân sẽ không về nữa.
Thiết Kình Thiên phất tay vô tư cười nói:
- Chắc sư phụ bận chuyện gì, yên tâm, Thanh Hồ Vương đã bị sư phụ đánh bại rồi, không ai có thể tổn thương sư phụ được.
Đây là câu nói mà Thiết Kình Thiên hối hận nhất trong đời.
Thủ Tâm thì thào:
- Thật không . . .
Mãi khi bóng dáng Tần Quân biến mất trong tầm mắt Thủ Tâm vẫn nhìn sững sờ.
Lần này từ biệt có lẽ là thương hải tang điền.
Tiểu Bạch Long lẩm bẩm, vẻ mặt hoang mang:
- Bệ hạ, rốt cuộc ngài vì cái gì . . .
***
Bên kia, Tần Quân đến một hòn đảo nhỏ, Mệnh Vận Chi Luân trong người chuyển động càng lúc càng nhanh làm người hắn ướt đẫm mồ hôi.
Tần Quân cố nén kích động hỏi thầm:
- Sắp trở lại rồi sao?
Cơ Vĩnh Sinh bình tĩnh trả lời:
- Không biết, có lẽ Mệnh Vận Chi Luân sẽ mang ngươi đến thời gian càng xa xưa.
Phụt! Nếu cho trẫm xuyên tới xuyên lui là trẫm tự sát luôn, không sống nữa!
Tần Quân bực bội thầm nghĩ, chợt nghe sau lưng có tiếng xé gió, hắn giật bắn người ngoái đầu nhìn.
Đông Phương Ngạo lao nhanh hướng hắn.
Sát khí!
Tần Quân cảm nhận được sát khí, hắn thầm than hỏng rồi, chết tiệt, lão già này quả nhiên muốn tá ma giết lừa!
Chợt người Tần Quân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, hắn thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh ánh sáng bao bọc người hắn.
Tần Quân trợn to mắt nói:
- Đây là . . .!?
Đông Phương Ngạo vội tăng tốc độ lên cao nhất nhưng vẫn muộn, gã mau đến mấy cũng không nhanh bằng Mệnh Vận Chi Luân.
Trong phút chốc ánh sáng vàng biến mất, Tần Quân giống như bốc hơi khỏi nhân gian. Đông Phương Ngạo trợn to mắt, thần thức khuếch tán nhưng không bắt giữ được hơi thở của Tần Quân.
Chẳng lẽ là thần thông không gian?
Đông Phương Ngạo nổi giận, cảm giác như bị dắt mũi.
Đông Phương Ngạo hừ lạnh:
- Hừ, muốn trốn? Không có cửa!
Đông Phương Ngạo muốn âm thầm điều tra tung tích của Tần Quân, gã phải có được thần thông của hắn.
Nhưng điều tra suốt vạn năm.
***
Trong hoảng hốt Tần Quân nghe giọng nói quen thuộc:
- Ha ha ha! Bản vương rốt cuộc báo thù rửa hận!
Tần Quân muốn mở mắt ra nhưng không thể được.
Giọng Dương Tiễn lạnh lùng vang lên:
- Bản quân muốn cho ngươi hối hận đến cõi đời này!
Sau đó là tiếng gầm rú liên tiếp, nghe thanh thế là biết trình độ chiến đấu dữ dội cỡ nào.
Không biết qua bao lâu sau.
Rốt cuộc Tần Quân có thể nhúc nhích, hắn chậm rãi mở to mắt thấy mình đứng trong phế tích, trên đầu là trời đêm trăng sáng sao thưa, hai bóng người toát ra hơi thở như kinh thiên động địa không ngừng va chạm.
Dương Tiễn và Thanh Hồ Vương!
Tần Quân kích động, vì hắn biết mình đã quay về.
[Đinh! Hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ: Ngăn cản yêu tộc Nam Tận Hải, túc chủ được cung phụng vạn cổ, được một lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng, một lần cơ hội Thần Ma đỉnh cao!]
[Đinh! Hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ: Cơn giận của Thanh Hồ Vương, được một cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần tùy cơ rút thăm trúng thưởng!]
Liên tục hai tiếng hệ thống gợi ý kéo Tần Quân từ kích động và hoảng hốt trở về hiện thực. Chiến đấu trong màn đêm dấy lên gió lốc tàn phá đất đai, thổi tóc Tần Quân bay rối. Tần Quân hé môi, vẫn cứ cảm thấy không chân thật.
Ở vạn năm trước một thời gian khiến Tần Quân thói quen cuộc sống chinh phạt yêu tộc, bây giờ trở về thì tâm tình đã thay đổi.
Phương xa vọng lại tiếng Trư Bát Giới mừng rỡ reo lên:
- Bệ hạ!
Giọng Trư Bát Giới rất to khiến Cửu Đầu Trùng, Liễu Nhược Lai, Đế Thính cùng nhìn Tần Quân. Khi bọn họ thấy Tần Quân đứng trên phế tích thì lộ vẻ mặt khó tin.
Tại sao Tần Quân đột nhiên xuất hiện?
Chẳng lẽ lúc trước chỉ là thủ thuật che mắt?
Liễu Nhược Lai khóc thét:
- Xấu xa!
Liễu Nhược Lai chạy tới gần Tần Quân. Trư Bát Giới, Cửu Đầu Trùng, Đế Thính nhanh hơn nàng vội bay qua bảo vệ hắn.
Đường Tam Tạng ở trên trời ngạc nhiên ngoái đầu nhìn Tần Quân, hơi thở của hắn đột nhiên xuất hiện, thần không biết quỷ không hay làm gã rất bất ngờ.
Dương Tiễn và Thanh Hồ Vương đang chiến đấu cũng thấy Tần Quân. Dương Tiễn mừng rỡ, Thanh Hồ Vương thì giận không kiềm được.