Thanh Hồ Vương giật mình kêu lên:
- Làm sao có thể . . . ngươi làm sao có thể còn sống?
Vốn tưởng đã giết được Tần Quân rửa nhục, không ngờ rằng tiểu tử này âm hồn không tán, còn sống.
Tần Quân nghe tiếng Thanh Hồ Vương kinh kêu thì ngước nhìn gã, trào phúng cười khẩy nói:
- Tôn tử, muốn gia gia của ngươi chết vậy sao?
Gia gia!
Thanh Hồ Vương tức giận người run run, nhớ lại trận chiến vạn năm trước gã vì sống sót gọi Tần Quân là gia gia, đó là sỉ nhục của gã. Cứ nghĩ Tần Quân đã chết, sỉ nhục bị xóa bỏ kết quả hắn sống lại.
Lần nữa nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Quân làm Thanh Hồ Vương thấy rất quen thuộc, giống y như biểu tình của Biên Hải trong trận chiến vạn năm trước.
Tần Quân quát to:
- Dương Tiễn, diệt tôn tử này cho trẫm!
Dương Tiễn bùng nổ khí thế, cười lớn. Lúc trước thấy Tần Quân bị giết khiến Dương Tiễn tự trách, giờ hắn còn sống ngược lại gã tràn đầy sát ý. Dương Tiễn không chấp nhận thất bại lần thứ hai và còn là cùng một việc.
Nghĩ xong Dương Tiễn hóa thành ánh sáng vàng lao thẳng vào Thanh Hồ Vương.
Thanh Hồ Vương còn muốn tiếp tục giết Tần Quân nhưng bị Dương Tiễn dây dưa quá lâu, yêu lực đã tiêu hao hơn phân nửa, rất khó giết hắn lần thứ hai. Thần thông của Thanh Hồ Vương không thể sử dụng không hạn chế.
Dương Tiễn và Thanh Hồ Vương lại kịch chiến với nhau.
Đường Tam Tạng trở về bảo vệ Tần Quân, nghe Trư Bát Giới tò mò hỏi:
- Mới rồi sao bệ hạ biến mất vậy? Là ve sầu thoát xác?
Tần Quân cười bí hiểm. Các ngươi làm sao biết trẫm đi vạn năm trước, còn làm ra sự tích oanh liệt.
Tần Quân liếc thấy Thiết Kình Thiên canh giữ trước thần tượng Biên Hải, so với thiếu niên non nớt nhiệt huyết lúc trước thì như hai người khác nhau. Tiểu tử này đã trở thành cường giả đầu đội trời chân đạp đất.
Tần Quân bực bội quát hướng Thiết Kình Thiên ở phía xa:
- Tiểu tử thối còn không mau hỗ trợ! Thanh Hồ Vương muốn giết sư phụ của ngươi mà ngươi đứng bên cạnh xem kịch vui?
Tiểu tử này không nhận ra hắn, cứ cho là vậy đi, nhưng Thiết Kình Thiên mặc kệ Thanh Hồ Vương tàn phá Biên Hải thành làm Tần Quân rất thất vọng.
Thiết Kình Thiên nghe giọng Tần Quân, trong lòng dâng lên xúc động bản năng nhìn Tần Quân, nhận ra người này là hung phạm khiến Thanh Hồ Vương nổi khùng lên. Thiết Kình Thiên vốn tò mò tại sao Thanh Hồ Vương chăm chăm nhằm vào một thiếu niên Địa Tiên cảnh, bây giờ nhìn kỹ Tần Quân khiến tim Thiết kình Thiên đập nhanh.
Tần Quân còn mặc Tử Kim Đế Hoàng Giáp, lúc trước quyết chiến với Thanh Hồ Vương ở trên biển thì giáp của hắn hơi rách. Thiết Kình Thiên nhớ cảnh tượng vạn năm trước làm mình hối hận suốt đời, Tần Quân lúc này giống hệt như sư phụ trong ký ức.
Thiết Kình Thiên kích động:
- Ngươi . . . !
Thiết Kình Thiên nhớ Long thúc tức nói Tần Quân sẽ xuất hiện sau vạn năm, không lẽ . . .
Thiết Kình Thiên cố nén kích động hỏi:
- Ngươi biết tỷ của ta là ai không?
Vạn năm qua đi, không có ai biết Thiết Kình Thiên còn có một tỷ tỷ.
Khóe môi Tần Quân co giật:
- Thủ Tâm.
Nhớ đến Thủ Tâm thì không biết vạn năm sau anh đầu kia thế nào rồi. Nếu không có Thủ Tâm cứu giúp có lẽ Tần Quân đã chết chìm hoặc bị yêu thú tằm ăn.
Người Thiết Kình Thiên run bần bật, đôi mắt bình tĩnh ướt lệ. Thiết Kình Thiên ngoái đầu nhìn hướng Thanh Hồ Vương, sắc mặt trở nên dữ tợn.
Lúc trước Tần Quân biến mất, Thiết Kình Thiên đổ hết tội lên đầu Thanh Hồ Vương, cho rằng hắn mất tích có liên quan đến gã. Bây giờ Tần Quân trở về, kêu Thiết Kình Thiên chiến với Thanh Hồ Vương, về tình về lý thì Thiết Kình Thiên sẽ không từ chối.
Có lẽ sau lưng Thanh Hồ Vương đứng vật khổng lồ, nhưng Tần Quân trở về rồi, Thiết Kình Thiên không sợ gì nữa. Thiết Kình Thiên biết sư phụ của mình lợi hại cỡ nào, bố cục vạn năm qua chỉ ngẫm lại thôi đã sợ. Nhìn kỹ lại Tần Quân, dù chỉ có tu vi Địa Tiên cảnh nhưng cường giả bên cạnh hắn làm Thiết Kình Thiên hết hồn.
Có thể thấy vạn năm qua có lẽ Tần Quân gặp biến cố gì nhưng hắn không ngừng lại, hắn đã bồi dưỡng hoặc lôi kéo nhiều cường giả.
Tưởng tượng thế lực một tay Tần Quân tạo dựng, trái tim lạnh lẽo mấy ngàn năm của Thiết Kình Thiên bắt đầu sôi trào.
Thiết Kình Thiên lật tay lấy cự kiếm ra xông lên. Thanh Hồ Vương đối diện Dương Tiễn đã rất vất vả, bây giờ có thêm một vị Thiết Kình Thiên thì gã càng khốn đốn hơn.
Đường Tam Tạng kinh ngạc hỏi:
- Tại sao người này đột nhiên nghe lời bệ hạ như thế? Bệ hạ là sư phụ của y?
Lúc trước Thiết Kình Thiên luôn khoanh tay đứng xem, Tần Quân đột nhiên xuất hiện lại còn biến thành sư phụ của y, chỉ huy y tác chiến, khiến Đường Tam Tạng hoang mang.
Trư Bát Giới, Cửu Đầu Trùng, Liễu Nhược Lai, Đế Thính ngó nhau, cứ cảm thấy Tần Quân đã thay đổi, khí chất càng thêm trầm ổn, nụ cười càng tự tin như đã kiểm soát tất cả.
Tần Quân cười bí hiểm:
- Vì trẫm là sư phụ của y, y có được như hôm nay toàn dựa vào trẫm!
Không ai biết tác dụng của Mệnh Vận Chi Luân, sẽ không liên tưởng đến xuyên qua thời không.
Mọi người càng khó hiểu hơn.
Thanh Hồ Vương chợt lao ra khỏi vòng vây của Thiết Kình Thiên, Dương Tiễn, gã lại sử dụng thần thông quỷ thần khó dò lao hướng Tần Quân.
Tần Quân nhanh chóng ngưng tụ ra Đại Đạo Sinh Thiên Luân chuẩn bị tự bảo vệ mình.
Hết cách, đám người Đường Tam Tạng không ngăn cản Thanh Hồ Vương được, Tần Quân đặt niềm tin vào mình hơn.
Vừa nhìn thấy Đại Đạo Sinh Thiên Luân thì con ngươi Thanh Hồ Vương co rút lập tức đổi hướng bay đi mặt biển, tốc độ siêu nhanh chớp mắt khuất bóng.
Đám người Đường Tam Tạng đang định chiến đấu bỗng sững sờ.
Chạy trốn?
Tần Quân khinh thường cười, xem ra Đại Đạo Sinh Thiên Luân đã thành bóng ma của Thanh Hồ Vương, lúc trước gã thua một chiêu này.
Thanh Hồ Vương rời đi, nguyên Biên Hải thành ngừng ồn ào.
Gió mạnh thổi vù vù, tu sĩ ở phía xa lơ lửng trên trời chưa lấy lại tinh thần. Thanh Hồ Vương hay Dương Tiễn, Thiết Kình Thiên phát ra hơi thở đều khiến bọn họ sợ.
Thái Ất Huyền Tiên khủng bố quá!
Thiết Kình Thiên bay nhanh đến trước mặt Tần Quân, kích động quỳ xuống dập mạnh đầu. Đám người Đường Tam Tạng hoang mang nhìn nhau.
Trán Thiết Kình Thiên dán phế tích, ngữ điệu tràn ngập vui mừng và hưng phấn nói:
- Sư phụ! Một vạn năm ! Rốt cuộc đợi sư phụ về rồi!
Mỗi lần nhớ lại đoạn thời gian vạn năm trước, tuy trong bối cảnh đại quân yêu tộc xâm nhập nhưng vẫn khiến Thiết Kình Thiên rất hạnh phúc. Khi đó Tần Quân mang y bước lên đường tu tiên.