Thâu Nguyệt Giáo quá mạnh, có gần vạn cường giả Đại La cảnh, mười mấy Đại La Thủy Tiên đủ để càn quét nguyên Huyền Đương đại thế giới, hơn nữa đây chưa phải tất cả sức mạnh của Thâu Nguyệt Giáo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đám Đại La Thủy Tiên điên cuồng thi triển pháp thuật thần thông, các loại pháp lực như cột sáng giáng xuống liên tiếp đập vào Địa Tàng Vương. Lúc này Địa Tàng Vương dựa vào kim cương sáu tay chống dậy một màn sáng, nhưng công kích quá mãnh liệt làm hai chân y dần khuỵu xuống, sắp quỳ trong phế tích.
Lấy Địa Tàng Vương làm trung tâm nền đất núi non trong mười dặm bị chấn nát, cát bụi bay lên, cảnh tượng như tận thế.
Địa Tàng Vương cắn răng thầm nghĩ:
- Chết tiệt, cứ tiếp tục thế này thì thua chắc!
Địa Tàng Vương liếc hướng Hoàng Tuyền cung ở phía xa, nơi đó bị hủy diệt hoàn toàn, các thần tiên lao vào, tiếng gào thét liên tiếp.
Phe Hoàng Tuyền cung không chút sức chống cự trước Thâu Nguyệt Giáo, cách biệt thực lực quá xa.
Lòng Địa Tàng Vương thê lương, bọn họ thật sự sẽ toàn quân bị diệt.
Bỗng hư không phía xa bị xé ra cái khe màu đen, một thanh âm truyền ra:
- Dám bị thương người của trẫm, muốn chết phải không?
Các cọng lông trắng bay ra biến dài mấy vạn thước chỉ trong tích tắc, tựa như con sông lớn màu trắng vắt qua khung trời mờ tối, mười mấy Đại La Thủy Tiên bao vây Địa Tàng Vương chưa kịp phản ứng đã bị cuốn đi.
Là phất trần của Bồ Đề Tổ Sư.
Bồ Đề Tổ Sư bước ra khỏi khe nứt không gian đen, tay phải cầm cán phất trần giật mạnh. Cách mấy vạn thước phất trần ném mười mấy Đại La Thủy Tiên bay ra vài chục vạn thước.
- A!!!
- Đó là cái gì?
- Ui, siêu cường giả xuất hiện!
- Trời ạ, không thể nào!
Vô số quỷ hồn xoe tròn mắt nhìn, Thâu Nguyệt Giáo Tôn đứng trên pháp thuyền cau mày.
Nhập Thánh!
Thâu Nguyệt Giáo Tôn đoán ra ngay tu vi của Bồ Đề Tổ Sư, đây đã là suy đoán cảnh giới thấp nhất.
Bồ Đề Tổ Sư lại vung phất trần cuốn đám giáo chúng Thâu Nguyệt Giáo tấn công Hoàng Tuyền cung ở phía xa. Bồ Đề Tổ Sư vung tay ném đám giáo chúng ra xa mấy chục vạn thước, mất hút phía chân trời.
Bá đạo tuyệt luân!
Vừa ra sân đã ném bay hết người phe Thâu Nguyệt Giáo.
Tần Quân, Nghiêu Đế bước ra từ khe hở không gian, hai người rung động nhìn pháp thuyền siêu khổng lồ.
Pháp thuyền cỡ này thì phẩm cấp cao tới mức nào? Có lẽ đã vượt qua hạn định pháp thuyền, nó là pháp bảo!
Nét mặt Địa Tàng Vương giãn ra, mệt mỏi quỳ xuống phế tích, người ướt đẫm mồ hôi, hai tay run rẩy. Chống đỡ công kích của mười mấy Đại La Thủy Tiên làm Địa Tàng Vương rất vất vả.
Địa Tàng Vương quay đầu nhìn ba người Tần Quân, mỉm cười nói:
- Rốt cuộc đến.
Tần Quân, Bồ Đề Tổ Sư tới khiến Địa Tàng Vương cảm thấy an toàn, dường như có họ ở thì không sợ trời sập.
Bồ Đề Tổ Sư dựa vào thực lực mạnh mẽ trấn áp hết thảy.
Tần Quân là trụ cột tinh thần của họ, hắn ở trong tình cảnh nguy hiểm nhất, dù có nhiều cường giả bảo vệ nhưng kẻ địch vĩnh viễn muốn giết hắn đầu tiên. Nhưng Tần Quân chưa từng e ngại, dù đối diện ai cũng giữ sự cứng rắn, ủng hộ tinh thần cho đám thuộc hạ khó mà đong đếm.
Tần Quân nhìn pháp thuyền to lớn ở trên cao, mắng:
- Thâu Nguyệt Giáo? Các ngươi thật sự chán sống! Hôm nay trẫm muốn cho các ngươi có đi không có về! Bồ Đề, đừng thả tên nào chạy thoát!
Bồ Đề Tổ Sư đáp:
- Biết!
Bồ Đề Tổ Sư lao hướng Thâu Nguyệt Giáo Tôn, tốc độ siêu mau, xé rách không khí một bước vượt vạn thước, chỉ năm bước lão đã sắp đụng vào pháp thuyền to lớn.
Tần Quân mắng chọc giận Thâu Nguyệt Giáo Tôn:
- Cuồng vọng!
Thâu Nguyệt Giáo Tôn giơ tay ngưng tụ ra cây đại đao màu đen dài vạn trượng như muốn đâm thủng trời.
Đao này vừa xuất hiện thì sát khí vô tận làm nhiệt độ Âm phủ giảm xuống mấy phần.
Mặt Bồ Đề Tổ Sư không biểu tình vung ống tay áo trái tiến lên, sen vàng nhiều không đếm xuể như con lũ ập đến mau còn hơn Thâu Nguyệt Giáo Tôn vung đao.
Thâu Nguyệt Giáo Tôn biến sắc, chưa kịp phản ứng thì lũ sen vàng đã đụng vào đại đao đen trong tay gã, thô bạo đánh bay đao lên trời cao. Thâu Nguyệt Giáo Tôn bị lực lượng đẩy liên tục lùi mấy bước, đụng thủng vách tường sau lưng, lâu vũ rung rinh.
Lũ sen vàng chiếu sáng thiên địa xuyên qua biển u ám cuồn cuộn, đường kích mấy vạn thước vẫn đang mở rộng, tựa như bầu trời thủng cái lỗ to, vô cùng đồ sộ.
Bồ Đề Tổ Sư xuất hiện trên hành lang, mặt lão lạnh băng, mắt lạnh lùng nhìn Thâu Nguyệt Giáo Tôn biểu tình kinh khủng đứng trong phòng.
Thâu Nguyệt Giáo Tôn cắn răng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lòng Thâu Nguyệt Giáo Tôn thầm hãi hùng, chỉ giao đấu một lần mà lực lượng của Bồ Đề Tổ Sư làm gã sợ.
Đây chắc chắn là tồn tại khủng bố vượt Nhập Thánh cảnh, không lẽ đến độ cao Tiên Tôn rồi?
Nghĩ đến đây người Thâu Nguyệt Giáo Tôn run nhẹ. Nếu thần tiên Cổ Tiên giới nhìn bộ dạng này của gã sẽ kinh ngạc đến ngây người.
Thâu Nguyệt Giáo Tôn không sợ trời không sợ đất mà cũng biết khiếp?
Bồ Đề Tổ Sư hừ lạnh một tiếng:
- Dù ngươi biết cũng vô dụng!
Bồ Đề Tổ Sư cất bước đi vào trong phòng.
Thâu Nguyệt Giáo Tôn vừa kinh vừa giận xoay người đụng thủng từng tầng vách tường, gã bay ra pháp thuyền muốn chạy trốn. Nhưng phất trần của Bồ Đề Tổ Sư quấn lấy Thâu Nguyệt Giáo Tôn kéo mạnh về.
Ầm!
Thâu Nguyệt Giáo Tôn đụng thủng pháp thuyền, thân hình như đạn pháo rớt xuống đất, tốc độ nhanh đến khó tin. Chỉ trong khoảnh khắc tia chớp Thâu Nguyệt Giáo Tôn đã đập vào ngọn núi, khiến núi sụp đổ, gã rớt xuống hoang nguyên, vẫn không dừng lại.
Dọc đường Thâu Nguyệt Giáo Tôn đụng thủng các ngọn núi, để lại khe rãnh cực dài, trượt xa gần mười vạn thước mới dừng lại.
Lưng Thâu Nguyệt Giáo Tôn kề sát đất, đầu đụng trước tảng đá to, mắt đầy sợ hãi nhìn Bồ Đề Tổ Sư đứng dưới cái lỗ to biển mây vàng.
Bồ Đề Tổ Sư mạnh vượt dự đoán của Thâu Nguyệt Giáo Tôn.
Thâu Nguyệt Giáo Tôn tuyệt vọng thì thào, ngữ điệu không dám tin:
- Lão rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao có thể mạnh vậy được? Cường giả như vậy chẳng phải nên đi lên con đường đó sao?
Tần Quân ở xa nhìn cười toe toét.
Không uổng là Bồ Đề Tổ Sư, mạnh vô địch! Mạnh cỡ như Thâu Nguyệt Giáo Tôn mà yếu như con chó trước mặt lão.
Nghiêu Đế giật mình nhìn, gã không biết lai lịch của Bồ Đề Tổ Sư, tuy biết lão mạnh nhưng không ngờ dữ dội vậy.
Mắt Nghiêu Đế đầy tò mò:
- Người này đã đến độ cao cỡ nào?
Cường giả như vậy mà cam lòng hiệu lực cho Tần Quân, Nghiêu Đế bỗng rất có hứng thú với Tần Quân.
Tần Quân bay hướng Địa Tàng Vương, lật tay phải lấy ra một viên Đại La Phục Nguyên Đan.