Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 471: Chương 471: Hắc thủ thần bí (2)




Cũng may với tốc độ hiện tại, càng ngày càng có nhiều thành trì chủ động đầu hàng, chắc là không tới một tháng, vô chủ chi địa này sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay hắn.

Lúc này Du Phượng Hoàng lại chậm rãi đi tới.

- Bệ hạ, người vừa rời đi là thần thánh phương nào vậy?

Du Phượng Hoàng tò mò hỏi.

Trước khi quen biết Tần Quân, nàng đã từng nghe nói qua sự tồn tại của Thánh Triều, nhưng bởi vì địa vị quá thấp, cho nên đối với nàng mà nói Thánh Triều là một loại tồn tại siêu nhiên, chỉ có trong truyền thuyết.

Nhưng hôm nay Thánh Triều ở trong mắt nàng dường như cũng không có cao cao tại thượng như vậy, loại tâm thái này thay đổi rõ rệt tới mức chính bản thân nàng cũng có thể nhìn ra, nàng cũng biết rõ đây là vì bị Tần Quân ảnh hưởng.

- Đúng vậy, hai tháng sau trẫm phải tới Thánh Triều.

Tần Quân nhìn bầu trời khẽ nói, rốt cuộc cũng phải tiếp xúc cùng với thống trị cao nhất của Nam Vực rồi!

Du Phượng Hoàng nghe thấy vậy thì thoáng nhíu mày, hiện tại tên tuổi của Tần Quân quá lớn, đi tới Thánh Triều e sẽ dẫn tới tai kiếp, nàng muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng lời nói lên tới bên miệng liền dừng lại, bởi vì thứ nàng có thể nghĩ tới, Tần Quân nhất định cũng có thể nghĩ tới, hơn nữa Tần Quân không thể nào vô duyên vô cớ mà đi tới Thánh Triều được.

Nàng cũng rất muốn đi cùng với Tần Quân, đáng tiếc là thực lực không đủ, có đi cũng chỉ vướng tay vướng chân hắn.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Du Phượng Hoàng liền trầm xuống.

Tần Quân hồi lâu không nghe thấy nàng nói gì nữa, không khỏi quay đầu nhìn về phía nàng, phát hiện nàng đang cúi đầu, có chút ủ rũ.

- Ngươi đang nghĩ gì đó?

Tần Quân khẽ ôm Du Phượng Hoàng vào trong lòng, dịu dàng hỏi, khiến cho Du Phượng Hoàng nghe mà càng thấy buồn bã hơn.

Nhưng dù sao thì Du Phượng Hoàng cũng không phải loại nữ nhân yếu đuối, nàng cố thu liễm tâm tình, ngẩng đầu nói:

- Ta nhất định sẽ giúp ngươi quản lý chính vụ thật tốt.

Tần Quân gật đầu cười, Du Phượng Hoàng quả thật rất có tài trong việc quản lý và chính trị, ít nhất thì là người giỏi nhất ở phương diện này trong số tất cả nữ nhân của hắn.

- Đêm nay ngươi tới phục vụ trẫm đi!

Tần Quân cúi đầu thấp giọng nói bên tai Du Phượng Hoàng, hơi thở thổi qua tai Du Phượng Hoàng khiến cho thân thể của nàng run lên.

Chuyện gì nên tới cũng sẽ tới.

Du Phượng Hoàng vốn còn muốn đợi tới ngày đại hôn mới hiến thân, nhưng trong khoảng thời gian này không ngừng chinh chiến, một mực kéo dài tới nay, mà Tần Quân lại có Đát Kỷ và Tiểu Ly, cũng không vội vã tìm tới nàng.

Du Phượng Hoàng xấu hổ khẽ gật đầu, kỳ thật nữ nhân nào cũng sẽ rất chờ mong chuyện đó, nhất là khi đối mặt với nam nhân mà mình yêu.

….

Trong hạp cốc hắc ám, lúc này Ngưu Ma Vương đang ngồi xếp bằng chữa thương ở dưới đáy cốc.

Tam Muội Thần Phong của Hoàng Phong Đại Vương không chỉ đơn giản chỉ là gió lốc, cắt tới kinh mạch nội tạng của Ngưu Ma Vương đều bị tổn thương, cần thời gian dài mới có thể hoàn toàn bình phục.

- Đáng chết! Tần Đế, không giết chết ngươi, bản tôn thề không bỏ qua!

Ngưu Ma Vương cắn răng thầm mắng, từ đầu chí cuối ánh mắt của gã đều chưa từng mở ra.

Bị thủ hạ của Tần Quân đánh bại, khiến gã cảm thấy vô cùng nhục nhã ê chề, không thể nào quên được, khiến cho gã tức giận nhất chính là Tần Quân lại còn lừa gạt nhi tử của gã.

Lại nghĩ tới Hoàng Phong Đại Vương, trong lòng gã liền tràn ngập sát ý.

Nếu như không phải vì gã biết rõ về Tam Muội Thần Phong của Hoàng Phong Đại Vương thì sao có thể rút lui được chứ?

Sau khi giao thủ, gã liền biết chiến lực của Hoàng Phong Đại Vương nông cạn ra sao, lần sau nhất định sẽ khiến cho Hoàng Phong Đại Vương đau đớn!

- Chậc chậc, Bình Thiên Yêu Tôn uy chấn Nam Vực cư nhiên lại rơi vào tình trạng thế này!

Đúng lúc này, một thanh âm châm chọc vang lên, Ngưu Ma Vương giật mình vội mở to mắt nhìn xung quanh.

Trong đáy cốc âm u chỉ có thể nhìn được mờ mờ ở giữa, xung quanh chỉ là một màu tối đen như mực, vô cùng âm trầm khủng bố.

Tiếng bước chân trầm thấp truyền tới, tiếng cười kia cũng vang lên lần nữa:

- Bình Thiên Yêu Tôn, Nam Vực quá nhỏ, cần gì cứ phải nhìn chằm chằm vào mảnh đất này làm gì?

Ngưu Ma Vương nhíu mày, gã trầm giọng nói:

- Lại là ngươi, sao cứ mãi như âm hồn bất tán thế này!

- Ta nhìn trúng ngươi, toàn bộ cường giả ở Nam Vực được ta nhìn trúng chỉ có một mình ngươi.

Một đạo hắc ảnh chậm rãi đi về phía Ngưu Ma Vương.

Gã và Ngưu Ma Vương giống như có quen biết nhau, Ngưu Ma Vương lại nhắm mắt lại, không thèm trả lời.

- Gần đây Tây Vực quật khởi rất nhanh, hơn nữa còn theo dõi Nam Vực, cho dù ngươi có chiến thắng được nhân tộc của Nam Vực thì cũng không thoát khỏi Tây Vực phật môn.

- Tây Vực phật môn rất mạnh sao?

Ngưu Ma Vương bình tĩnh hỏi ngược lại, tuy rằng lần này gã bị thua, nhưng gã không thừa nhận, từ trong tiềm thức vẫn cho rằng mình là vô địch thiên hạ.

- Rất mạnh, nhất là vị phật tổ kia!

Trong bóng đêm mờ ảo, ánh trăng lặng lẽ chiếu vào bên trong Thủ Sát Thành.

Trong phòng, rèm thưa ngăn ở trước giường, ẩn ẩn có thể nhìn thấy hai đạo thân ảnh quấn quít lấy nhau, tiếng thở dốc vang lên khiến cho người ta huyết mạch sục sôi.

Thật lâu sau.

- Không được nữa rồi, bệ hạ, mau dừng lại đi…

Một đạo thanh âm ôn nhu vang lên, lộ ra vẻ mệt mỏi và quyến rũ.

Cứ như vậy, một trận đại chiến kết thúc, hai người nằm xuống, xuyên qua rèm thưa có thể nhìn thấy Du Phượng Hoàng nằm tựa đầu lên ngực của Tần Quân, một chiếc chăn mỏng che phủ người họ, lộ ra tấm lưng tuyết trắng khiến cho người ta hoa mắt của Du Phượng Hoàng.

Tần Quân vuốt ve lưng ngọc của Du Phượng Hoàng, khẽ nói:

- Trước khi trẫm đi sẽ chính thức nạp ngươi làm phi.

Du Phượng Hoàng nghe vậy thì trong lòng liền cảm động, đôi mắt xinh đẹp động tình ươn ướt nay vì vui mừng mà bật khóc, nàng ôm lấy eo của Tần Quân, khẽ nói:

- Chuyện may mắn nhất cuộc đời này của ta chính là gặp được bệ hạ, từ nay về sau ta chính là người của bệ hạ, chết là…

- Nói bậy gì đó, đi theo trẫm ngươi sẽ không chết được đâu.

Tần Quân cắt ngang lời của nàng, trầm giọng nói:

- Vĩnh viễn đừng bao giờ nói tới từ chết với trẫm, cho dù thật sự có ngày đó thì trẫm cũng sẽ kéo ngươi về từ đường xuống hoàng tuyền!

Lời lẽ khí phách như thế nói ra vào lúc này đúng thật là khiến người ta cảm động nhất, Du Phượng Hoàng nghe xong không khỏi mỉm cười hạnh phúc.

- Cuộc đời này gặp được ngài, mãi mãi không hối hận.

Du Phượng Hoàng nói lí nhí như muỗi kêu, nhưng Tần Quân vẫn nghe được rõ ràng.

Hai người không nói gì nữa, vô thanh thắng hữu thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.