Trước khi tấn công tới vô chủ chi địa, Bình Thiên Yêu Tôn đã quét ngang qua Ma Đạo Cửu Tôn và Chính Đạo Ngũ Hùng một lượt, gần như là nhân vật mạnh vô địch thủ, nhưng lại ngã xuống trước cửa Thủ Sát Thành, chỉ vì một người một yêu, chính là Na Tra và Hoàng Phong Đại Vương!
- Tới đây tâm sự một chút đi.
Tần Quân cười nói ngoắc ngoắc Ám Lãng, khiến cho Ám Lãng cảm thấy chán ghét như nuốt phải ruồi bọ, tuy rằng gã bây giờ lấy Tần Quân làm mục tiêu để đuổi theo, nhưng gã cũng không muốn ở cùng một chỗ với Tần Quân.
Gã vội vàng xoay người rời đi, nào ngờ Na Tra đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, một tay ngăn gã lại, dùng ánh mắt uy hiếp gã không được đi.
Tần Quân thì vẫn cười tươi roi rói, buồn cười, muốn chạy dễ vậy sao?
Hắn muốn ai tới nói chuyện thì kẻ đó phải tới!
Ám Lãng giận mà không dám nói, cũng không dám cầu cứu, bởi vì như vậy thì quá mất mặt, vì vậy chỉ có thể cắn răng xoay người đi tới trước mặt Tần Quân.
- Ngồi xuống đi! Muốn để trẫm ngước lên nhìn ngươi à?
Tần Quân vỗ vỗ bãi cỏ bên cạnh cười nói, chỉ là nụ cười này của hắn tràn đầy uy hiếp, giống như đang nói nếu như ngươi không ngồi xuống thì ngươi sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Ám Lãng cảm thấy ủy khuất muốn chết, nhưng chỉ có thể chấp nhận, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tần Quân.
- A? Đó là ai vậy? Cư nhiên có thể khiến cho Ám Lãng khẩn trương như vậy!
- Chậc chậc, có lẽ là tuấn kiệt tới từ Thánh Triều.
- Sao ta lại cảm thấy nhìn hắn quen quen thế nhỉ….
- Ta cũng có cảm giác này….
Đám tu sĩ chung quanh chỉ trỏ về phía ba người Tần Quân, nhưng cũng không gây chú ý gì nhiều.
Phần lớn tu sĩ đều đang hồi hộp chờ thiên ngoại chi thạch.
Hoàng hôn buông xuống, chân trời ánh lên ráng chiều đỏ thẫm.
- Theo trẫm đi, Thâm Uyên Môn căn bản không thích hợp với ngươi…
- Ngươi có biết trên Kim Tiên cảnh là gì không? Đó chính là độ cao mà ngay cả môn chủ Nam Cung Liệt Thiên của ngươi cũng không thể nào đạt tới!
- Không phải trẫm khoác lác đâu, thiên tài như ngươi mà tới vương quốc Đại Tần của chúng ta…
Tần Quân ở một bên tai Ám Lãng lải nhải không ngừng, dù sao thì hắn cũng đang chán, cho nên mở ra hình thức nói nhiều, Ám Lãng nghe mà muốn hộc máu.
Nhưng ngay cả gã cũng không dám phủ nhận rằng gã có chút động lòng!
Người ngồi bên cạnh gã chính là Tần Đế, dưới trướng hắn cường giả như mây, lực lượng của vương quốc Đại Tần đã vượt xa Thâm Uyên Môn, chim khôn chọn cây lành mà đậu, bản thân gã chính là ma tu, tất cả đương nhiên đều phải cân nhắc tới lợi ích của bản thân.
Đồng thời gã cũng có chút cảm động, Tần Quân phí miệng lưỡi như vậy chứng tỏ thật sự coi trọng gã.
Ít nhất thì Tần Quân không đi lôi kéo tên Kim Vô Hối kia.
Thiên phú của tên Kim Vô Hối kia cũng không hề thua kém gì gã!
Gã nào biết là trong lòng Tần Quân cũng đang nhìn chằm chằm Kim Vô Hối, bất quá còn đang nghĩ là đợi dụ được gã rồi lại tính sau.
- Thiên ngoại chi thạch phát sáng rồi!
Đúng lúc này, đột nhiên có người cao giọng hô lên, khiến cho các tu sĩ đứng bật dậy, đồ sộ như sóng biển.
Tần Quân ngẩn người, trong mắt lóe ra vẻ kích động.
Hằng Nga rốt cuộc cũng xuất thế rồi!
- Rốt cuộc cũng sắp xuất thế rồi!
Tần Quân cố nén kích động lẩm bẩm, khiến cho Ám Lãng ngồi bên cạnh không khỏi kinh ngạc, xuất thế gì kia?
Chẳng lẽ là ở bên trong thiên ngoại chi thạch đang ẩn giấu vật gì đó?
Ngay cả nhân vật như Tần Đế cũng bị hấp dẫn tới đây, có thể thấy được khối thiên ngoại chi thạch này cũng không đơn giản như gã vẫn tưởng.
Nhìn thấy đám người ồ ạt đổ xô lao tới chỗ cái hố, Tần Quân bỏ lại một câu liền dẫn theo Na Tra chậm rãi đi tới:
- Ngươi cứ suy nghĩ cho thật kỹ, nếu như quyết định muốn đi theo trẫm thì đợi lát nữa kết thúc nhớ chờ trẫm!
Ám Lãng sững sờ đứng ngây ra tại chỗ, về phần thiên ngoại chi thạch thì đã không phải chuyện gã có thể xen vào nổi nữa.
Bây giờ trong đầu gã đang xoắn xít nghĩ xem rốt cuộc có nên đi theo Tần Quân hay không.
Gã là một kẻ có dã tâm, chưa từng xem Thâm Uyên Môn là nơi quy túc của mình, mà chỉ xem Thâm Uyên Môn như bàn đạp để mình bước lên con đường cường giả, nếu như đi theo Tần Quân thì gã sẽ có cơ hội được tiếp xúc với nhiều người còn mạnh hơn cả Nam Cung Liệt Thiên, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, Hồ Ngọc Trí liền bay tới trên không trung chỗ cái hố, ngoài ra còn có vài cường giả Địa Bảng khác như Tạ Lai của Dạ Nguyệt Thần Tông, Chu Minh Nguyệt của Hắc Sát Tông, cùng với thiên tài của Nhân Bảng, đám tu sĩ không có tiếng tăm chỉ có thể đứng ở bên cạnh, tất cả mọi người khẩn trương và hưng phấn nhìn vào thiên ngoại chi thạch ở dưới đáy hố, đưa mắt nhìn lại thì ít nhất cũng có hơn một ngàn tu sĩ.
Bên trong cái hố, thiên ngoại chi thạch đang phát ra ánh sáng chói lóa, nhìn kỹ thì thấy nó cư nhiên đang hấp thụ ánh trăng, từng đạo quang hoa tới từ ánh trăng giống như từng cột sáng chiếu thẳng lên nó, xuyên thấu qua tầng mây, nếu như đứng từ xa mà nhìn thì cảnh tượng sẽ vô cùng kinh tâm động phách.
- Nó đang hấp thu ánh trăng, sao có thể được chứ?
Tạ Lai giật mình kêu lên, Hồ Ngọc Trí nhíu chặt mày, phàm là những người có tu vi cao đều sẽ chú ý tới dị tưởng này.
Có thể hấp thu được tinh hoa đất trời, cho nên khối thiên ngoại chi thạch này nhất định có linh tính.
- Được rồi, tiếp theo những kẻ không phận sự có thể giải tán rồi!
Hồ Ngọc Trí đột nhiên mở miệng nói, thanh âm vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, nhưng không khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng như cũ nữa, bây giờ lời nàng ta nói ra chỉ khiến cho người khác tức giận.
Chu Minh Nguyệt không quan tâm tới thân phận Ngũ Hùng của nàng ta, chỉ lắc lắc ngọc tiêu của mình cười nói:
- Hồ phong chủ, ngươi làm vậy có phải là quá sức bá đạo rồi không?
Gã vừa mới mở miệng phản bác Hồ Ngọc Trí thì những người còn lại cũng hùa theo phụ họa cho gã.
- Hồ phong chủ, ngươi đừng có mà quá đáng!
- Hừ! Nếu như tông chủ của bọn ta tới đây, ngươi còn dám nói như vậy sao?
- Một trong Ngũ Hùng cư nhiên lại xuất hiện kẻ như ngươi.
- Đúng thật là, lúc Bình Thiên Yêu Tôn tấn công Chính Đạo, Bắc Tuyết Phong là người ra sức ít nhất đấy.
- Chà chà, nghe lúc Ngũ Hùng quyết chiến với Bình Thiên Yêu Tôn, Hồ Ngọc Trí là kẻ bỏ chạy nhanh nhất nữa kia!
Các tu sĩ của các phái các tông đều lên tiếng bàn tán, càng nói càng khó nghe, khiến cho sắc mặt của Hồ Ngọc Trí cũng ngày càng khó coi.