Trăm vạn khán giả trên Lâm Chiến đài tranh luận náo nhiệt. Trong thế giới tu tiên cường giả làm vua, các chiến tướng dưới tay Tần Quân đều có người tôn sùng. Tần Quân cố ý xây từng miếu cho bọn họ, hưởng thụ nhang khói trần gian.
Tần Quân cười nhìn bầu trời, ngày càng người chú ý đến hắn cũng ngước lên nhìn.
Cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, hàng trăm vạn khán giả ngửa đầu nhìn. Một người lơ lửng trên cao, mặc Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp, thân hình hơi gầy gò nhưng cho cảm giác an toàn trời có sập cũng không phải sợ.
Hai cọng lông phượng đung đưa trên trời, Kim Cô Bổng như cột trời gác trên vai đường kính một trượng, chênh lệch lớn với thân hình người đó. Hình ảnh cực kỳ rung động, khiến người nhìn một cái liền khó quên.
Tôn Ngộ Không nhìn xuống dưới, nhe răng cười:
- Khẹc khẹc khẹc!
Không chỉ có đảo Đế Lâm, Tôn Ngộ Không cảm giác đảo biển bốn phía có vô số ánh mắt, vô số người lơ lửng tầm thấp trên các đảo biển.
Giờ phút này muôn vàn chú ý tập trung vào y, Tôn Ngộ Không như trở về lúc đại náo Thiên Cung.
Tôn Ngộ Không phải thừa nhận bản tính y không chỉ hiếu chiến còn thích được chú ý. Vì đợi hôm nay đã làm y mòn mỏi chờ.
Vai phải Tôn Ngộ Không lắc một cái, Kim Cô Bổng khổng lồ như cột trời chợt bật lên, y lộn mèo rơi xuống Lâm Chiến đài.
Kim Cô Bổng to lớn nhanh chóng thu nhỏ thành kích cỡ bình thường, xoay tít đuổi theo Tôn Ngộ Không.
Mỹ Hầu Vương như sao băng mang theo sóng khí cuồn cuộn đáp xuống đất trống giữa Lâm Chiến đài. Hai chân đạp đất nứt, bụi như bão tố khuếch tán bốn phương tám hướng. Trăm vạn khán giả trên bậc thang hết hồn vội dùng tay che mặt.
Các vực chủ căng cứng người trợn to mắt nhìn. Trong bụi mù mịt áo choàng đỏ của Mỹ Hầu Vương bay phần phật trong gió, bóng lưng cực kỳ bá khí. Chín vực chủ nuốt nước miếng.
Tần Quân phải công nhận kiểu chào sân của Tôn Ngộ Không oách chết.
- A!!!
Kim Cô Bổng xoay tròn rơi xuống quét bay bụi bặm quanh người Tôn Ngộ Không, khóe môi y nhếch cao, giơ tay phải chộp cây gậy bay tới.
Tôn Ngộ Không nhìn quét toàn trường, kiệt ngạo cười:
- Nhớ kỹ tên ta, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!
Lòng nói tràn ngập miệt thị, xem tất cả những người có mặt là vô hình.
Ðát Kỷ nheo mắt nói:
- Con khỉ rất cuồng!
Những người khác đều nghĩ vậy.
Dương Tiễn cảm thán rằng:
- Con khỉ quậy vô pháp vô thiên!
Dương Tiễn vừa khâm phục vừa khinh thường Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung. Khâm phục Tôn Ngộ Không gan góc, coi thường y tự phụ và ngu xuẩn.
Tần Quân không nói chuyện, mắt sáng rực nhìn Tôn Ngộ Không ở bên dưới. Sau trận chiến hôm nay có lẽ Tôn Ngộ Không sẽ hoàn toàn đầu vào hắn, thành át chủ bài trong tay hắn.
Toàn trường rộn ràng nhốn nháo:
- Đó là Tôn Ngộ Không? Bá khí ghê.
- Thì ra Tề Thiên Đại Thánh thật sự là một con khỉ yêu.
- Phi! Là thần hầu mới đúng!
- Khí thế mạnh quá, kinh người thật.
- Hèn gì có thể đánh bại điện chủ Thần Điện, chỉ phát ra hơi thở đã mạnh vậy rồi.
Nhiều tu sĩ, yêu vương kích động hò reo cổ vũ Tôn Ngộ Không.
Lần đầu tiên Tôn Ngộ Không gặp cảnh tượng như vậy, tuy rằng đại náo Thiên Cung kinh thiên địa khiếp quỷ thần nhưng người ta đầy sát ý, tức giận nhìn y, không giống như bây giờ. Tôn Ngộ Không cảm giác như trở về Hoa Quả Sơn, nhưng nơi đó không có nhiều con khỉ bằng ở đây.
Tôn Ngộ Không nhỏ giọng nói:
- Loại cảm giác này . . . thật tuyệt.
Tôn Ngộ Không khiêng Kim Cô Bổng chờ đợi.
Chín vị vực chủ nhìn Tôn Ngộ Không chằm chằm sững sờ thật lâu.
Phương Hải Đao thì thầm cảm thán:
- Hay cho một Tề Thiên Đại Thánh!
Đông Phương Ngạo siết chặt hai nắm đấm, móng tay ghim sâu vào thịt. Đông Phương Ngạo cảm nhận được Tề Thiên Đại Thánh này ít nhất không thua gì Dương Tiễn Nhị Lang Thần. Lại nhìn một hàng cường giả sau lưng Tần Quân khiến Đông Phương Ngạo bất lực.
Tại sao Thiên Đình Đại Tần có nhiều cường giả như thế?
Tần Quân hào hùng quát:
- Nghênh chiến với Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không là ái tướng của trẫm. Hắn và Tề Thiên Đại Thánh là bốn hầu hỗn thế, chấn thiên nhiếp địa!
Mọi người bắt đầu mong chờ.
Bốn hầu hỗn thế? Nghe rất oách.
Tần Quân hào hứng quát:
- Ra đi ái tướng của trẫm, Viên Hồng!
Thông Tí Viên Hầu đại chiến Linh Minh Thạch Hầu rốt cuộc sắp trình diện.
Tần Quân dứt lời một bóng đen từ trên trời mây giáng xuống, không giống Tôn Ngộ Không đứng trên cao hưởng thụ mọi ánh mắt nhìn mà như đạn pháo bay thẳng xuống.
Rầm!
Viên Hồng đáp xuống trước mặt Tôn Ngộ Không, hai chân gấp khúc ngồi xổm, tay phải cầm ngược Tấn Thiết Côn để sau lưng.
Bụi bặm như gió rít thổi mặt da số người rát đau, không thấy rõ hình tượng của Viên Hồng nhưng nhìn khí thế ra sân thì không thua gì Tề Thiên Đại Thánh.
Giọng Viên Hồng bình tĩnh mà tự tin vang vọng toàn trường:
- Ta đợi trận chiến này đã rất lâu!
Giây sau Viên Hồng bùng nổ khí thế xua tan bụi bặm xung quanh.
Mọi người thế này mới thấy rõ Viên Hồng.
Khoác giáp nặng màu đen, thân hình cao ngất, lông khỉ màu trắng dài hơn Tôn Ngộ Không bay trong gió như ngọn lửa trắng bốc cháy trên người.
Thật sự là khỉ!
Hai thần hầu cái thế đứng đối diện cách nhau chưa đến trăm thước, đều thần võ bá khí, cùng cầm gậy thép.
Tấn Thiết Côn của Viên Hồng được Thiên Đình Đại Tần rèn tạo lại toàn thân đen thui hợp với giáp nặng của y.
Tôn Ngộ Không cũng vậy, Kim Cô Bổng và Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp khiến cả người y lấp lánh ánh sáng vàng dưới mặt trời.
Tần Quân ngồi trên đài cao bị thổi lũ tóc bên tai bay bay, hắn nheo mắt, hai tay siết chặt tay vịn, đáy mắt tràn đầy mong đợi và kích động. Trong lòng Tần Quân không mong Viên Hồng thua, nhưng cũng không hy vọng Tôn Ngộ Không thua, loại cảm giác này thật mâu thuẫn.
Viên Hồng thua thì Tần Quân và Tôn Ngộ Không không có duyên làm chủ phó.
Tôn Ngộ Không thua thì ảo tưởng tuổi thơ của Tần Quân sẽ tan vỡ.
Tôn Ngộ Không giộng Kim Cô Bổng xuống đất, cuồng cười kiệt ngạo:
- Bốn hầu hỗn thế? Khẹc khẹc khẹc, đúng là trò cười với lão Tôn. Chư thiên vạn giới chỉ có Tề Thiên Đại Thánh!
Tư thái và khí thế của Tôn Ngộ Không khiến mọi người tim đập chân run, lòng dâng lên tôn sùng, chín vị vực chủ cũng vậy.
Trong Nam Vực Thiên Thế Giới, trên Thánh Đế phong.
Hậu Nghệ và Khoa Phụ đứng song song trên vách đá. Làm Đại La Kim Tiên, dù cách thật xa bọn họ vẫn có thể thấy cảnh tượng trên đảo Đế Lâm.
Hậu Nghệ không kiềm được cười khen:
- Hay cho một Tề Thiên Đại Thánh, hậu sinh khả úy.
Khoa Phụ cười gật gù. Sức chiến đấu thật sự của Tôn Ngộ Không mạnh hơn gã, dù Khoa Phụ chưa đến đủ cao nhưng so sánh như vậy đủ biết Tôn Ngộ Không mạnh mẽ.