Khoa Phụ cảm thán rằng:
- Thuộc hạ của bệ hạ càng lúc càng mạnh, có tin là không lâu nữa sẽ xuất hiện tồn tại mạnh hơn ngươi?
Hậu Nghệ sửng sốt, cười ngạo nghễ:
- Trong phương thế giới này có mấy người mạnh hơn ta?
Đại La Kim Tiên cảnh hậu kỳ đúng là lông sượng và sừng lân.
Khoa Phụ lắc đầu cười, không nói nhiều.
Bên kia.
Cảm nhận khí thế cuồng bá của Tôn Ngộ Không khiến Viên Hồng cau mày, cũng giộng Tấn Thiết Côn xuống đất làm nguyên Lâm Chiến đài rung rung.
Lực lượng thật khủng khiếp.
Chín vực chủ thót tim, lộ vẻ mặt kinh sợ.
Viên Hồng hừ lạnh khinh thường nói:
- Tề Thiên Đại Thánh? Hừ, không biết thực lực của ngươi có thể ngang với trời thật không!
Trăm vạn khán giả hít thở dồn dập. Giọng Tôn Ngộ Không, Viên Hồng rất lớn, trong trăm dặm mơ hồ nghe thấy, người nghe vừa hưng phấn vừa khủng hoảng.
Đây mà là màn kịch mở màn gì, mùi thuốc súng nồng như vậy có khi nào diễn biến thành tử chiến không?
Khí thế hai con khỉ thổi quét mấy trăm dặm, nếu tử chiến hết sức thì trời cũng sẽ bị đâm thủng.
Chín vị vực chủ bản năng nhìn Tần Quân, thấy mặt hắn tràn đầy cuồng nhiệt dường như rất mong chờ Tôn Ngộ Không và Viên Hồng đấu tới chết.
Phương Hải Đao thầm hét chói tai:
- Điên! Đều là kẻ điên!
Tám vực chủ khác không nói gì nhưng trong lòng có cùng suy nghĩ.
Giọng Tần Quân truyền khắp toàn trường:
- Điểm đến liền ngừng, đừng bị thương mạng sống. Thật ra trẫm cũng sợ hai con khỉ chiến nóng nảy.
Viên Hồng nhẹ gật đầu. Tôn Ngộ Không vẫn cuồng tiếu, giây tiếp theo đột nhiên cúi đầu giẫm chân phải, tiếng không khí nổ vang. Tôn Ngộ Không như mũi tên nhọn bắn hướng Viên Hồng, xé rách không khí sinh ra từng vòng tròn sóng khí, đạp đá vụn đất bùn dưới chân bay ra sau. Khán giả ở sau lưng Tôn Ngộ Không sợ đứng tim.
Đối mặt Tôn Ngộ Không đột ngột tấn công ánh mắt Viên Hồng long lên, chân phải đột nhiên bước ra, hai tay cầm Tấn Thiết Côn vung mạnh.
Mấy chục vạn khán giả phía bên trái cảm giác luồng gió ập vào mặt, người tu vi yếu suýt bị hất bay.
Đinh!
Tấn Thiết Côn và Kim Cô Bổng va chạm vào nhau phát ra tiếng kim loại va chạm chát chúa.
Hai con khỉ nhe răng trừng mắt đối phương, người căng cứng, hai chân run nhẹ. Vì lực lượng của bọn họ đến trình độ siêu khủng bố làm nguyên Lâm Chiến đài rung rinh theo.
Mắt Lý Nguyên Bá phát ra tia sáng, chỉ muốn lao xuống đánh một trận:
- Mạnh quá!
Đám cường tướng Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng, Lục Kim Ô, Lữ Nhạc đứng sau lưng Tần Quân thì nuốt nước miếng. Đặc biệt là Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng rất buồn bực. Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký sức chiến đấu không kinh khủng như vậy.
Bọn họ không biết Tôn Ngộ Không này là Tề Thiên Đại Thánh khi chưa bị Như Lai trấn áp.
Mắt Bạch Trạch hấp háy thì thào:
- Bốn hầu hỗn thế . . .
Thời kỳ hồng hoang Bạch Trạch chỉ nghe nói Lục Nhĩ Mi Hầu, chưa biết Linh Minh Thạch Hầu, Thông Tí Viên Hầu, không ngờ thiên phú của họ khủng bố như vậy. Nếu để họ ở trong hồng hoang, nhận đại năng truyền thừa thì khó tưởng tượng sẽ đến trình độ cỡ nào.
Bốn mắt Tôn Ngộ Không, Viên Hồng cách nhau chưa đến 10cm, thấy chiến ý và hưng phấn trong mắt đối phương.
Như gặp phải đối thủ số phận.
Máu toàn thân bốc cháy.
Ầm!
Hai con khỉ gồng sức đẩy đối phương lùi ra trăm thước, bụi bay mù mịt, gần như cùng khựng lại rồi lao vào đối phương.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Hai con khỉ tấn công dồn dập, tốc độ siêu nhanh. Mỗi giây Tấn Thiết Côn và Kim Cô Bổng va chạm mấy chục lần, di chuyển trên đất trống mấy ngàn thước trong Lâm Chiến đài. Hai con khỉ nhanh đến nỗi đa số chỉ nghe tiếng, chín vị vực chủ cũng không bắt kịp.
Viên Hồng, Tôn Ngộ Không giao thác, mỗi gậy đập hết sức làm cổ tay đau nhức, càng đau họ càng hưng phấn.
Tần Quân cười to bảo:
- Nhìn thấy chưa? Đây chính là ái tướng của trẫm, ha ha ha ha ha ha!
Một hàng người sau lưng Tần Quân đã chìm đắm vào chiến đấu bên dưới, không ai trả lời hắn.
Tôn Ngộ Không đột nhiên biến thành một con nhạn to bay lên cao.
Viên Hồng không chút do dự biến thành hùng điêu đuổi theo.
Xôn xao!
Toàn trường xáo động, cả hai chẳng phải là khỉ sao? Tại sao biến thành chim nhạn và điêu?
Dương Tiễn lặng người:
- Bảy mươi hai biến . . .
Trong những người có mặt Dương Tiễn là vị thứ ba tinh thông bảy mươi hai biến.
Đường Tam Tạng cảm thán rằng:
- Viên tướng quân và Ngộ Không thật là giống nhau ở nhiều chỗ.
Cùng là thân thể thành thánh, binh khí giống nhau, bản lĩnh tương tự.
Đường Tam Tạng nhớ lại cảnh Mỹ Hầu Vương thật giả trong Tây Du Ký.
Tần Quân cũng vậy, hắn tưởng tượng Viên Hồng, Lục Nhĩ Mi Hầu, Tôn Ngộ Không hỗn chiến thì sẽ ra sao?
Khó thể tưởng tượng.
Keng!
Kim Cô Bổng và Tấn Thiết Côn lại va chạm. Tôn Ngộ Không và Viên Hồng biến về nguyên hình lại tách ra đụng tan biển mây.
Tôn Ngộ Không reo lên:
- Không ngờ ngươi cũng biết bảy mươi hai biến!
Càng đánh kịch liệt Tôn Ngộ Không càng vui vẻ, thậm chí hơi thấy gần gũi với Viên Hồng.
Viên Hồng cũng giật mình, nhếch môi cười, hào hùng ngút trời nói:
- Vậy thì chúng ta hãy chiến sảng khoái, lấy mặt mũi cho bệ hạ!
- Tốt!
Hai con khỉ nhìn nhau cười, cùng lao vào đối phương.
Trên bầu trời như có sao băng liên tục va chạm. Không còn bị Lâm Chiến đài hạn chế, cả hai đánh thỏa thích không gò bó, khí thế dấy lên kình phong tàn phá khung trời.
Tần Quân nhìn chín vị vực chủ phía đối diện, đắc ý thầm nghĩ:
- Chậc chậc, các ngươi đã sợ rồi?
Đám vực chủ ngửa đầu xem cuộc chiến, biểu tình trố mắt líu lưỡi thỏa mãn lòng hư vinh của Tần Quân.
Tần Quân biết yến hội mười vực đã thành công một nửa.
Hôm nay qua đi Thiên Đình Đại Tần chính thức bay lên cao.
Bạch Trạch bỗng nhiên truyền âm cho Tần Quân:
- Bệ hạ, bọn họ đáng để bồi dưỡng, tiềm lực của họ chưa bị ép cạn.
Bạch Trạch thầm kinh thán bốn hầu hỗn thế quả nhiên không đơn giản. Hèn gì trong trường hợp long trọng như vậy Tần Quân phái hai con khỉ ra trình diễn mở màn.
Phong cách chiến đấu cuồng bạo, hơi thở kiệt ngạo bất thuần đạp lên ranh giới tâm lý của các vực chủ.
Tần Quân trả lời:
- Trẫm biết rồi.
Tần Quân cười toe toét, dù cách vạn thước hắn vẫn cảm nhận được uy áp chiến đấu ngập trời.
Biên Hải thành.
Long Đế và Thiết Kình Thiên đứng trên lầu cao nhìn mặt biển, hai người biểu tình trầm trọng.
Thiết Kình Thiên thì thào, mắt tràn đầy kiêng dè:
- Hơi thở thật mạnh.
Long Đế nhíu chặt mày, gã cảm nhận có hai vị Đại La đang chiến đấu.
Chẳng phải Tần Quân thu phục Nam Tận Hải rồi sao? Không lẽ có kẻ địch tấn công?
Long Đế lẩm bẩm:
- Xem ra ta cần đi giúp đỡ bệ hạ.
Long Đế định nhích người nhưng bị Thiết Kình Thiên ngăn lại.