Long Đế ngạc nhiên nhìn Thiết Kình Thiên.
Thiết Kình Thiên cười bí ẩn nói:
- Hai bên chiến đấu đều là thuộc hạ của sư phụ.
Long Đế nghi ngờ hỏi:
- Đã là đồng liêu tại sao đánh nhau?
Vẻ mặt Thiết Kình Thiên kiêu ngạo như thể mình là Tần Quân:
- Vì sư phụ tổ chức yến hội mười vực, ngay cả Đông Phương Ngạo bị buộc phải tham gia!
Yến hội mười vực!
Long Đế biến sắc mặt, Thiên Đình Đại Tần đã mạnh đến mức này sao?
***
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tôn Ngộ Không và Viên Hồng không ngừng giao nhau trên bầu trời, mỗi gậy không chút nương tay, chấn động làm cổ tay đổ máu. Gồng sức cường độ cao làm hai bên hơi hoảng hốt.
Viên Hồng thừa dịp Tôn Ngộ Không xoay người thì đâm gậy ra đánh trúng phần eo, sức mạnh lớn đánh bay Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không bay ra mấy ngàn thước chợt khựng lại, nhe răng xoa chỗ eo bị đánh trúng, rõ ràng bị đau.
Viên Hồng được thế không tha người huơ gậy đập.
Gió rít tạt vào mặt làm mí mắt Tôn Ngộ Không co giật, liền huơ Kim Cô Bổng đánh qua. Kim Cô Bổng nhanh chóng biến lớn thoáng chốc to gấp trăm lần.
Viên Hồng chưa kịp phản ứng liền cảm giác trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một ngọn núi vàng đập vào mình, miệng phun máu nhuộm không trung.
Kim Cô Bổng là thần binh Như Ý, tùy tâm biến hóa lớn nhỏ.
Tôn Ngộ Không phát ra tiếng cười đặc biệt của mình:
- Khẹc khẹc khẹc, Viên Hồng, hãy ăn một gậy của lão Tôn!
Tôn Ngộ Không huơ Kim Cô Bổng chênh lệch xa với cơ thể mình đập vào Viên Hồng.
Vô số khán giá trên những hòn đảo biển bên dưới há to mồm. Đa số người không thấy thân hình Tôn Ngộ Không và Viên Hồng, chỉ có thể trông thấy Kim Cô Bổng to lớn.
Vô số người kinh kêu:
- Đó là pháp bảo gì?
- Nghe nói hình như tên là Như Ý Kim Cô Bổng.
- Không ngờ biến to được!
- Gậy vàng uy vũ quá!
- Chẹp, hai con khỉ này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Bọn họ đã quên yến hội mười vực, trong mắt chỉ có trận chiến giữa Tôn Ngộ Không và Viên Hồng.
Chín vị vực chủ rơi vào khủng hoảng. Trước tiên bọn họ bị Dương Tiễn đánh bại, bây giờ thấy sức chiến đấu của Tôn Ngộ Không và Viên Hồng làm trong lòng họ tràn đầy bất lực.
Phương Hải Đao Tử Nham vực cười khổ nói:
- Xem ra chúng ta không có sự lựa chọn.
Phương Hải Đao cứ tưởng mình đã xem trọng Thiên Đình Đại Tần, giờ mới biết còn coi nhẹ Thiên Đình Đại Tần nhiều.
Đông Phương Ngạo biểu tình cực kỳ khó xem liếc Tần Quân ngồi đối diện, khuôn mặt điển trai hầu như không khác gì vạn năm trước làm gã rợn tóc gáy.
Biến mất vạn năm sau tu vi không tăng vọt quá lớn nhưng thế lực thì mạnh kinh khủng.
Đông Phương Ngạo thầm rít gào:
- Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?
Đông Phương Ngạo đã tự hỏi lòng bao nhiêu lần.
Keng!
Một tiếng nổ như hồng chung vang khắp bầu trời. Kim Cô Bổng biến lớn trăm trượng đè Viên Hồng xuống mặt biển, trăm vạn khán giả giật mình bật dậy.
Viên Hồng dùng lưng đỡ khúc đầu Kim Cô Bổng, sức nặng kinh khủng đè y suýt nghẹt thở.
Gió mạnh rít gào bên tai, Viên Hồng liều mạng gồng sức muốn ổn định thân hình. Nhưng có Tôn Ngộ Không ở bên trên đè mạnh làm Viên Hồng không dừng lại được.
Nhớ đến kỳ vọng của Tần Quân dành cho mình, mắt Viên Hồng lóe tia đỏ rực, lông trắng dựng đứng, thân hình khôi ngô hơn. Viên Hồng rít gào giãm chậm tốc độ.
Viên Hồng phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc:
- Ngừng lại cho ta!
Tôn Ngộ Không ở bên trên biến sắc mặt.
Rất nhanh Viên Hồng cõng Kim Cô Bổng khựng lại, cách mặt biển chưa đến năm mươi thước.
Mặt biển bên dưới bị đè lõm mấy chục thước, sóng biển cuồn cuộn dâng lên các hướng.
Hai tay Viên Hồng chấn động mạnh hất Kim Cô Bổng và Tôn Ngộ Không bay lên.
Tần Quân đứng bật dậy, trên mặt tràn đầy kích động, không ngờ lực lượng của Viên Hồng mạnh hơn Tôn Ngộ Không một chút.
Khuôn mặt Tôn Ngộ Không giật mình, ngược lại càng thêm hưng phấn, trực tiếp lao xuống và bứt dúm lông khỉ sau gáy bỏ vào miệng nhai rồi phun ra. Sợi lông khỉ biến thành pháp ngoại phân thân.
Một ngàn Tôn Ngộ Không cầm Kim Cô Bổng từ trên trời bay xuống, Kim Cô Bổng như cột trời nhanh chóng biến nhỏ.
Con ngươi Viên Hồng co rút, y đã thấy thần thông này từ Tần Quân, biết chỗ lợi hại của nó.
Tu vi của Tần Quân thấp nên thi triển pháp ngoại phân thân ở trong mắt Viên Hồng như trò đùa. Tôn Ngộ Không thì khác, mạnh không thể tả, còn biến ra ngàn pháp ngoại phân thân thì như gian lận.
Viên Hồng rủa thầm, ôm bực bội vội vàng xoay người bay đi.
Một ngàn Tôn Ngộ Không cười khẹc khẹc như đàn ong đuổi theo Viên Hồng.
Trong Lâm Chiến đài tràn ngập các tiếng kinh thán:
- Ui, đó là phép thuật gì vậy?
- Thuật phân thân? Không đúng, nếu là thuật phân thân thì tại sao Viên Hồng trốn?
- Các ngươi cảm nhận hơi thở những phân thân này xem, hoàn toàn không phân biệt ra thật giả!
- Không uổng là Tề Thiên Đại Thánh!
Tần Quân thầm la hỏng rồi, hắn suýt quên Tôn Ngộ Không còn có bản lĩnh này.
Cẩn thận so sánh thì hình như Tôn Ngộ Không có pháp ngoại phân thân, Hỏa Nhãn Kim Tinh nhiều hơn Viên Hồng.
Tốc độ của Tôn Ngộ Không rất mau, một ngàn phân thân tản ra chốc lát sau bao vây Viên Hồng.
Một ngàn Tôn Ngộ Không huơ Kim Cô Bổng đánh Viên Hồng không kịp trở tay, không đỡ được, liên tục hộc máu.
Viên Hồng bị đánh hộc máu thầm nóng nảy:
- Không được, cứ đà này thì thua chắc!
Viên Hồng thoáng nhìn biển cả bên dưới, hai tay ôm đầu lao xuống.
Các Tôn Ngộ Không không bắt được Viên Hồng, nhưng trong thời gian ngắn ngủi Viên Hồng bị đập ngàn cái, sức chiến đấu giảm mạnh. Vì vậy Tôn Ngộ Không không sợ hãi bám theo sát.
Bùm!
Viên Hồng chui vào trong biển. Tôn Ngộ Không khựng lại, các phân thân khác cũng vậy.
Người quen thuộc Tây Du Ký đều biết Tôn Ngộ Không sợ thuỷ chiến.
Một ngàn Tôn Ngộ Không đồng thanh châm chọc:
- Như thế nào? Muốn làm rùa đen rút đầu?
Dứt lời Viên Hồng từ phương xa lao ra mặt biển, biến lớn vạn trượng, một tay đánh tới.
Diễn biến quá mau, Tôn Ngộ Không vừa phản ứng lại đã cùng mấy trăm phân thân bị đánh bay.
Trong phút chốc các pháp ngoại phân thân bị đập tan, Tôn Ngộ Không không chịu nổi bị bàn tay đập khí huyết cuồn cuộn.
Tôn Ngộ Không cười gằn:
- Pháp Thiên Tượng Địa? Lão Tôn ta cũng biết!
Tôn Ngộ Không lắc người biến lớn vạn trượng cùng Viên Hồng đứng đối diện trên mặt biển.
Hai thân hình cao vạn trượng đầu đội trời chân đạp đất, làm đám người trợn mắt há hốc mồm.
Tôn Ngộ Không và Viên Hồng đánh nhau tuy khiến người khó thấy rõ nhưng rất đẹp mắt, các loại thần thông khiến người hoa mắt.
Tần Quân híp mắt, hắn biết cuộc chiến của hai con khỉ vào giai đoạn gay cấn.
Bạch Trạch tò mò hỏi:
- Hai con khỉ này chẳng lẽ chung một môn phái?