Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1422: Chương 1422: Hiển hóa vô biên Nhị Lang Thần (1)




Oanh! Oanh! Oanh

Ức vạn Phong Nhận rơi tứ tán trên mặt đất, mặc dù trên người Dương Tiễn mặc chiến giáp, nhưng vẫn bị chém cho máu tươi vẩy ra, ngay cả trên mặt cũng đầy vết thương, nhưng hắn vẫn không hề né tránh.

- Cái mạng này của Dương Tiễn đã sớm là của Bệ Hạ!

Hai tay Dương Tiễn nắm Chiến Thần Tam Tiêm Đao, vì ngăn lại công kích cho Tần Quân, hắn đã dùng đến Chí Tôn pháp nhãn nhìn chằm chằm vào Thường Đức đại tiên, cắn răng nói.

- Nếu không có Tần Quân, làm sao hắn có thể đạt đến thành tựu ngày của hôm nay?

Tần Quân cho hắn vô số vinh hoa phú quý và quyền lực, cho hắn áp đảo người trên thế giới.

Sau này mặc dù có người mạnh hơn hắn thần phục Tần Quân, Tần Quân vẫn ban cơ hội trân quý tăng thực lực lên cho hắn, Dương Tiễn luôn luôn ghi tạc ân tình này ở trong lòng.

Bây giờ Tần Quân rơi vào trong cơn nguy khốn, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn được?

- Ngươi dám làm Bệ Hạ tổn thương!

Phong Nhận vừa lướt qua, hai chân Dương Tiễn đã hãm sâu trong bùn đất, vùng đất trong trăm dặm bỗng nhiên sụp đổ, chiến giáp trên người đã hoàn toàn bóc ra, nhưng Dương Tiễn vẫn không hề né tránh.

Tần Quân nhìn Dương Tiễn, mặc dù trong lòng hắn phun trào, nhưng biểu hiện ngoài mặt vẫn không hề thay đổi.

Bồ Đề Tổ Sư, Huyền Đô và Lục Áp đạo nhân đều bị sự cứng cỏi của Dương Tiễn làm cho rung động.

- Kẻ này!

Huyền Đô há to miệng, không biết nên nói gì.

Mặc dù lúc Phong Thần đại chiến ở kiếp trước, Dương Tiễn có biểu hiện sáng chói, nhưng sau khi Phong Thần kết thúc, hắn lập tức biến thành tay sai của Ngọc Đế, khiến cho Huyền Đô không ưa gì hắn.

Nhưng thấy biểu hiện bây giờ của Dương Tiễn, hắn có cảm giác trong lòng có gì đó bị Dương Tiễn làm cho tỉnh lại.

- Ta phải giết ngươi không tiếc bất cứ giá nào!

Dương Tiễn âm trầm rít gào nói, Chí Tôn pháp nhãn ở giữa mi tâm đột nhiên mở ra, một chùm sáng màu đen chuyển vận, đường kính nhanh chóng mở rộng, to dài trăm mét, bạo ngược về phía Thường Đức đại tiên.

Đáng tiếc Thường Đức đại tiên chính là thánh nhân, cho dù Dương Tiễn là Bán Thánh, nhưng sự chênh lệch giữa hai bên cũng như rãnh trời, không thể vượt qua được.

Đất đai kịch liệt chấn động, thánh nhân chiến đấu kinh thiên, bốn phương tám hướng đều có chiến đấu liên tiếp, toàn bộ Thánh Giới rơi vào trong hỗn loạn.

Tần Quân yên lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Tiễn.

Nhưng nếu ai cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra hai tay của hắn đã nắm chắc thành quyền.

- Dương Tiễn, đừng để trẫm thất vọng!

Ánh mắt của Tần Quân cực kì thâm thúy, làm cho người ta không nhìn thấu được ý nghĩ dưới đáy lòng của hắn.

Sở dĩ hắn không đứng ra, chính là vì hi vọng Dương Tiễn bị áp lực thực lớn khiến cho thực lực bùng nổ thành thánh.

Trong chiến đấu thành thánh, nghe giống như nói đùa, không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng đối với Dương Tiễn mà nói, cũng không phải là nằm mơ.

Đơn giản là vì.

Tên của hắn gọi là Dương Tiễn, Nhị Lang Hiển Thánh Chân quân!

Ầm ầm ——

Vùng đất xung quanh không ngừng băng liệt, Dương Tiễn đã trở thành người máu, nhưng vẫn quyết tâm ngăn ở trước mặt Tần Quân như cũ.

- Ngoan cố! Thật sự cho rằng Bản Đại Tiên không giết chết ngươi được sao?

Thường Đức đại tiên bực bội nói, tay trái đột nhiên đẩy ra, vô số Phong Nhận từ trong lòng bàn tay hắn bay ra.

Phốc ——

Rốt cục Dương Tiễn không gánh được nữa, hắn thổ huyết bay ngược, Chiến Thần Tam Tiêm Đao trong tay hắn cũng bay ra ngoài.

Mắt thấy Phong Nhận muốn rơi vào trên người Tần Quân, một bóng dáng bá đạo rơi xuống trước người hắn, trực tiếp đánh tan tác tất cả Phong Nhận của Thường Đức đại tiên.

Người đến rõ ràng là Tử Đạo.

Tay phải hắn còn đang nắm một căn Long Giác dài đến trăm trượng, máu me đầm đìa, đâm vào giữa không trung, dáng người cao lớn không sợ thứ gì.

- Có ta ở đây, ai dám làm con nuôi ta bị thương!

Tử Đạo nhếch miệng cười nói, ánh mắt rơi vào trên người Thường Đức đại tiên, dọa cho Thường Đức đại tiên vội vàng lui lại.

Tần Quân không quan tâm đến xưng hô đậu đen rau muống của hắn, mà chỉ nhìn về phía Dương Tiễn nơi xa đang quỳ gối trong đá vụn, thời khắc này Dương Tiễn hai tay chống thẳng, cả người cúi xuống mặt đất, máu tươi chảy theo ngón tay xuống đất, hô hấp trên người lúc nặng lúc nhẹ.

- Đừng giết hắn!

Đúng lúc này, giọng nói của Dương Tiễn bỗng nhiên truyền đến, mặc dù khí tức của hắn yếu ớt, nhưng cũng phải để cho Tử Đạo quay đầu nhìn về phía hắn.

- Không giết?

Tử Đạo cổ quái hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.